Mục lục
Truyện không tên số 36
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

42626

Hoắc Thận nghiêng đầu, nhìn cô tỏ vẻ hài lòng, trên môi thoáng nở nụ cười nhẹ.

- Thật ra cũng chẳng nói gì, chỉ là nói cho cô ấy biết là tôi không có cách nào nghe theo mệnh lệnh của bố mẹ, không nghe theo mai mối, và cũng sẽ không có ý định quen cô ấy.

- Thật không?

Phù Tang lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.

- Anh thật sự nói với cô ấy như vậy sao?

Cô quả thật có chút không dám tin.

Và dường như niềm vui đó đang ngập tràn trên khuôn mặt của cô.

Hoắc Thận nghiêng đầu nhìn cô, chớp nhẹ đôi mắt rồi đáp:

- Tại sao tôi phải lừa cô? Có điều, hình như trông cô có vẻ rất vui.

- Có...có sao? Tôi đâu có rất vui đâu.

- Có! Miệng sắp cười đến mang tai rồi kìa.

Hoắc Thận chỉ vào mang tai của Phù Tang.

- ...Vậy tôi...tôi đương nhiên là vui rồi!

- Tại sao?

Hoắc Thận chợt liếc nhìn cô bằng một ánh mắt sâu thẳm.

- Bởi vì...bởi vì tôi không muốn cô ấy trở thành sư mẫu của tôi.

- Tại sao?

Phù Tang cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

- Sao anh nhiều cái “tại sao” thế? Anh có tới hàng trăm ngàn cái “tại sao” thì phải?

Hoắc Thận nhoẻn miệng cười đáp:

- Thôi được rồi! Tạm tha cho cô vậy.

- ...

Hì hì! Coi như lại vượt qua được một “kiếp nạn”.

Phù Tang đang cười thầm thì lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh đề nghị:

- Hôm nay nghỉ một ngày, không cần đi học!

Nói rồi, Hoắc Thận lại cuối đầu nhìn đồng hồ trên tay, lúc này cũng mới có 9 giờ thôi.

- Xét thấy cô mấy ngày vừa qua đi học có biểu hiện tốt, vậy nên, hôm nay dắt cô ra ngoài giải trí! Lát nữa lại chở cô về lại nhà. Nói đi, muốn chơi cái gì?

- Hả!! Anh định đưa tôi ra ngoài chơi thật sao??

Phù Tang quả thật không dám tin.

- Tốt quá rồi!!

Cô ấy quả thật vui không tả nỗi.

- Anh biết không? Từ sau khi tôi từ Bách Hội Môn trở về, buổi tối tôi đều không đi ra ngoài chơi. Không, nói một cách nghiêm khắc thì ban ngày tôi cũng không đi ra ngoài chơi luôn, bây giờ bố mẹ quản lý tôi cứ như tội phạm ấy, chả được đi đâu cả! Tôi muốn được đi ra ngoài chơi lâu lắm rồi!

Phù Tang vui đến mức hét lớn:

- Tôi muốn đi ăn đồ ăn khuya!!

- Đồ ăn khuya?

Hoắc Thận chau mày nói:

- Bây giờ mới có 9 giờ!

- Tôi mặc kệ! Tôi muốn ăn tôm hùm sốt cay! Hơn nữa, phải ăn thật nhiều, thật nhiều!

Hoắc Thận lại chau mày nói:

- Mấy đồ ăn đó không hợp vệ sinh, hơn nữa bây giờ mùa này có tôm hùm không? Nếu có thì chắc cũng toàn là loại người ta nuôi thôi? Không hợp vệ sinh, đổi các khác!

- Không chịu!!

Phù Tang lắc đầu, tỏ ra vẻ đáng thương nhìn Hoắc Thận nói:

- Không phải anh nói đưa tôi ra ngoài chơi sao? Vậy đương nhiên là phải làm cho tôi vui chứ! Tôi muốn ăn tôm hùm sốt cay, tôi muốn ăn, tôi cực kỳ muốn ăn...Hoắc Thận...Hoắc Thận...

- Thôi được rồi, sợ cô luôn rồi!

Hoắc Thận cuối cùng cũng đồng ý.

- Có điều, lát nữa ăn xong bị đau bụng thì đừng có trách tôi đấy!

- Sợ gì chứ! Cơ thể tôi khỏe dữ lắm!

- Thôi được rồi! Đều nghe theo cô vậy.

Hôm nay tâm trạng Hoắc Thận rất tốt nên y sẵn lòng chiều theo ý cô.

Còn lý do tại sao tâm trạng tốt...?

Hoắc Thận thông qua chiếc kính hậu liếc nhìn sang Phù Tang đang ngồi ở vị trí ghế phụ, có lẽ, là do hôm nay y đã được xem một bộ phim khá là "hoành tráng"!

Trong thoáng chốc, hai người đã tìm được một quán ăn khuya coi bộ cũng khá tầm thường rẻ tiền.

Ở bên trong, nào là tiếng ồn ào của nhân viên phục vụ, nào là tiếng nô đùa, tiếng nâng cốc, âm thanh loại nào cũng có!

Hoắc Thận hoàn toàn cảm thấy lạ lẫm đối với những nơi kiểu này. Sống trong quân đội bao nhiêu năm nay, lại trà trộn trong xã hội đen lâu như vậy, căn bệnh thiếu gia ở cái thời còn sống trong nhung lụa trước đây của y từ lâu đã không còn nữa, những nơi thậm chí còn dơ, còn loạn hơn nữa Hoắc Thận cũng có thể thích nghi được. Thích nghi thì thích nghi, nhưng không đồng nghĩa với việc y nhất định phải chấp nhận.

Ngay lúc này, trên bàn bày ra hai “chậu” tôm hùm sốt cay màu sắc tươi đỏ. Còn Phù Tang thì đang mang bao tay ni lông hì hục ăn, khắp mặt và người dính toàn dầu mỡ, cô cũng chẳng có thời gian để ý.

Còn Hoắc Thận thì từ đầu đến cuối đơ mặt ra, y ngồi một cách nghiêm chỉnh, ngay ngắn, và hoàn toàn không có ý định ăn cùng với Phù Tang.

Phù Tang tỏ vẻ không hài lòng.

- Anh ăn một chút đi...Gọi nhiều như vậy, một mình tôi ăn sao hết chứ?

- Lúc nãy là ai đã gọi nhiều như vậy?

Hoắc Thận tỏ vẻ không vui liếc nhìn cô.

Sững người! Bây giờ thì hay rồi, tự nhiên giờ lại đổ thừa cho y! Cái họa này, y nhất định không gánh.

- Vậy tôi xử luôn phần của anh nhé!

- Ăn không hết thì đổ đi, dù gì cũng chẳng phải đồ bổ béo gì.

Hoắc Thận thật tình là cảm thấy quá dơ. Đôi chân mày của y bỗng chốc nhíu lại thành hình chữ xuyên, cuối cùng y dứt khoát quay mặt đi, không nhìn nữa.

- Tôi nói con người anh sao mà mất hứng thế không biết!

Phù Tang nói rồi cầm lấy phần thịt tôm đã bóc sẵn đưa lên miệng của Hoắc Thận.

- Anh thử đi!

- Không thử!

Hoắc Thận mím chặt môi.

- Anh thử đi mà!! Thật sự rất là ngon!

Phù Tang cố nhét vào miệng Hoắc Thận.

Khắp miệng Hoắc Thận dính toàn là dầu mỡ, y cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa:

- Lục Phù Tang!!

Y nghiến chặt răng gọi tên Phù Tang. Coi như là cảnh cáo cô.

- Haiz!

Phù Tang nhân lúc Hoắc Thận hé miệng liền nhét phần thịt tôm vào miệng y.

- Không được nhả ra!! Anh mà dám nhả ra, tôi tuyệt giao với anh!!

- ...

Nghe thấy câu nói của Phù Tang, phần thịt tôm trong miệng Hoắc Thận đã đưa ra đến môi bỗng chốc khựng lại.

Y nhìn Phù Tang bằng một ánh mắt hình viên đạn.

- Nếu anh mà nhổ ra, tôi...tôi giận đó! Nhổ ra là không biết quý trọng đồ ăn trời cho! Biết không hả?

Phù Tang sợ " chiêu tuyệt giao" của mình sẽ không thuyết phục được Hoắc Thận, vậy nên liền thêm mắm thêm muối để dọa y.

Hoắc Thận tỏ vẻ không vui liếc nhìn cô, ánh mắt đó cứ như hận đến mức không thể nhai nuốt cô vào bụng vậy.

- Anh nhai thử đi mà! Mùi vị thật sự ngon lắm đó.

Phù Tang vẫn trơ mặt dỗ ngọt Hoắc Thận.

Hoắc Thận nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang kỳ vọng của cô, nét mặt y có phần dịu lại, mãi một hồi sau y mới chịu nghe lời cô, cố gắng nhai một miếng.

Mùi vị...nói thật là, thật sự rất ngon!

- Thấy sao? Ngon lắm đúng không?

Hoắc Thận lườm cô một cái sau đó nuốt phần thịt tôm trong miệng rồi nói:

- Chẳng ra sao cả!

Phù Tang nhìn thấy Hoắc Thận chịu nuốt, cảm thấy rất vui.

- Để tôi bóc thêm cho anh một ít nữa nhé!

- Không cần!

- Cần chứ, tôi không sợ phiền đâu!

Phù Tang nói rồi lại tiếp tục bóc tiếp một con nữa cho Hoắc Thận, sau đó đưa tới môi y.

- ...Há miệng nào.

Hoắc Thận nhíu mày nhìn cô, sau đó lại nhìn miếng thịt tôm trắng trắng trong tay cô, cuối cùng y vẫn là ngoan ngoãn há miệng, ngậm chặt lấy miếng tôm mà cô đưa qua.

Hoắc Thận phát hiện, y hoàn toàn không có cách nào từ chối tất cả những yêu cầu của tên nhóc này, dù là cả những món ăn làm y cảm thấy kinh tởm!!

Y chịu ăn, Phù Tang cảm thấy rất vui.

- Hoắc Thận nè, ngay cả bố tôi tôi cũng còn chưa bóc tôm cho ông ấy lần nào đấy, vậy nên, anh là anh được lời rồi đấy nhé!

Hoắc Thận nhìn nghiêng qua cô miễn cưỡng đáp lời:

- Ừm, lời to rồi.

- Đương nhiên!

Phù Tang cười tít mắt nhìn y, chần chừ một hồi, mới lấy đủ can đảm nói:

- Hoắc Thận à, tôi chia sẻ với anh một bí mật nhỏ, được không nè?

- Cô nói đi.

Rõ ràng là Hoắc Thận hoàn toàn không mấy hứng thú với cái mà cô gọi là bí mật nhỏ, y chỉ cho rằng đó là ba cái suy nghĩ linh tinh của tụi con gái mà thôi.

Có điều, Phù Tang hoàn toàn không để ý đến thái độ của Hoắc Thận, cô vẫn cứ cười, vừa bóc tôm, vừa nói:

- Tôi...tôi đã có người mình thích rồi!

- Sao?

Hoắc Thận đơ người.

Một giây sau, y chau mày nhìn Phù Tang, chẳng nói lời nào.

Trái tim nhỏ bé của Phù Tang vốn dĩ là căng thẳng đến nỗi dường như sắp muốn ngừng đập, lại bị Hoắc Thận nhìn chằm chằm như vậy, bây giờ ngay cả thở bỗng chốc cũng trở nên khó khăn, nhưng trên mặt cô vẫn cố tỏ ra khá điềm tĩnh.

- ...Sao lại không nói chuyện nữa? Lẽ nào anh không tò mò người mà tôi thích là ai sao?

Hoắc Thận lúc này mới định thần trở lại, y đá nhẹ lông mày sau đó nói:

- Chẳng phải là nam thần mà trước kia cô hay nhắc đó sao?

- Đương nhiên là không phải! Tôi hết thích cậu ta lâu rồi.

- Vậy thì là ai?

Ánh mắt Hoắc Thận nhìn chằm vào Phù Tang lại càng trở nên sắc bén hơn. Cái cảm giác đó giống như đang muốn xuyên qua ánh mắt cô để nhìn thấu trái tim cô vậy.

Phù Tang trong đầu vẫn đang giằng co chưa biết có nên nói hay không, đang định mở miệng thì nghe Hoắc Thận nói:

- Thôi bỏ đi, tôi hoàn toàn không muốn biết người đó là ai.

Hoắc Thận chau mày, nhưng giọng điệu vẫn cố tỏ ra bình thản.

Nói xong, y quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Phù Tang nữa.

Lúc này, Hoắc Thận có thể cảm nhận một cách rõ ràng tâm trạng vui vẻ phấn khởi lúc nãy của mình bỗng chốc tụt xuống vài phần.

Y trở nên không vui! Thậm chí còn bắt đầu thấy khó chịu.

Phù Tang hít hít mũi rồi nói:

- Không muốn nghe thì thôi vậy.

Vừa hay là cô cũng không định nói.

Đáp án này cô định giấu trong lòng, trước khi tìm được thời điểm thích hợp, cô sẽ không nói ra.

Tại sao?...Tại vì...cô sợ mất!

Cô sợ lỡ nói ra, mối quan hệ của cô và Hoắc Thận sẽ không còn tồn tại nữa!

Không giống như cô đối với Du Thần, lúc viết thư tình cho cậu ta, cô lại chẳng có chút lo nghĩ gì cả, trong đầu chỉ nghĩ từ chối thì từ chối, cũng chẳng có gì to tác, nhưng đối với Hoắc Thận, cô lại cẩn thận dè dặt từng chút một.

Phù Tang tiếp tục cúi đầu chăm chú ăn.

Hoắc Thận thỉnh thoảng lại nhìn sang cô sau đó lại quay đi chỗ khác.

Trong lòng bỗng cảm thấy buồn phiền đến lạ kỳ.

Rõ ràng y rất muốn biết người đàn ông mà cô thích là ai, nhưng mặt khác, y lại hoàn toàn không muốn biết.

Cái cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, thậm chí là trong thoáng chốc làm đảo lộn hết cả tâm trạng của y.

- Như thế nào?

Hoắc Thận rốt cuộc cũng không kiềm được, y hỏi Phù Tang.

- Hả? Cái gì như thế nào?

Phù Tang vẫn đang ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi y:

- Tôm hả? Rất ngon!

Khuôn mặt nghiêm nghị của Hoắc Thận u ám từ đầu đến cuối.

- Tôi hỏi người đàn ông mà cô thích ấy, anh ta như thế nào!

- À! Anh ấy à!

Phù Tang cũng chả cần suy nghĩ, chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ:

- Đẹp trai!

- Nông cạn!

Hoắc Thận tỏ vẻ chán ghét.

- Đúng đó! Cô gái như tôi đây chính là con người nông cạn như vậy đó!

Phù Tang vẫn có phần đắc ý.

Hoắc Thận nhìn thấy biểu cảm đắc ý của cô, lại càng cảm thấy tức sôi máu:

- Tôi hỏi nhân phẩm của anh ta như thế nào, có đáng tin cậy không! Cô ngốc như vậy, đàn ông mà muốn lừa cô là chuyện dễ như trở bàn tay!

- Anh ấy sẽ không lừa tôi đâu!

Phù Tang chợt nhìn Hoắc Thận, sau đó lại cúi đầu tiếp tục vừa bóc tôm, vừa nói:

- Tôi cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất đáng tin cậy! Không lăng nhăng, cũng không phải là một công tử đào hoa! Nói chung tôi rất thích anh ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK