Sau khi tạm biệt Hoắc Thận, Diên Vĩ trực tiếp đi đến lớp.
Vừa bước vào lớp, lớp phó đã nhắc nhở cô:
- Trong thùng thư của cậu có một bức thư, tớ vừa đặt vào đó.
- Ừm, cảm ơn cậu.
Diên Vĩ trả lời rồi mang cặp đi về phía thùng thư ở sau lớp.
Cô cũng không kỳ vọng gì mấy đối với bức thư mà mình nhận được. Ở thời đại nào rồi mà còn có người gửi thư nữa cơ chứ? Chắc chẳng qua chỉ là một số giấy tờ thủ tục đi Mỹ mà thôi.
Bên trong thùng thư của cô là một bức thư đang nằm yên tĩnh, hơn nữa lại còn là loại bì thư giấy ngày xưa nữa chứ, trên bì thư có dán một con tem hình con chim nhỏ, trên tem còn có con dấu của bưu điện.
Diên Vĩ cảm thấy rất thắc mắc, bây giờ mà cũng còn có người gửi đồ bằng cách này? Thật là không thể tin nổi!
Diên Vĩ đi tới đi lui, nhìn ngắm bức thư một hồi, trên bức thư không viết địa chỉ gửi thư, cũng không viết họ tên người gửi, cô chau mày hoài nghi, sau đó bóc thư ra xem.
Nhưng lúc này, cô hoàn toàn không để ý đến phần viền bì thư, thật ra có một vết hằn mờ mờ nhô lên, đương nhiên, chỉ với một vết hằn nhỏ vậy thì cũng chẳng nói lên được vấn đề gì.
Diên Vĩ mở bức thư ra, đập vào mắt đầu tiên là ba chữ: Cố Cẩn Ngôn!
Trái tim của Diên Vĩ chợt run lên, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, bàn tay đang cầm bức thư cũng bất giác run rẩy.
Cô nhanh chóng chuyển ánh nhìn vào phần nội dung chính của bức thư, tuy nhiên, trong chốc lát, đôi mắt đang ngời sáng của cô bỗng chốc chuyển sang u tối.
Bức thư chỉ là một trang giấy trắng với vỏn vẹn dòng chữ:
“Thượng lộ bình an, đừng nhung nhớ!
Lạc bút: Cố Cẩn Ngôn.”
Trên trang giấy quả thực là nét bút của Cố Cẩn Ngôn, Diên Vĩ có thể nhận ra được.
Cô cầm chặt bức thư trong tay, siết chặt từng chút một, ngay lúc này đây, cô cảm thấy tim mình càng lúc càng thắt chặt hơn, vẻ mặt kỳ vọng lúc đầu dần thay thế bằng một sự u ám.
Cuối cùng, thậm chí là hoàn toàn thất vọng...
Cô cứ nghĩ, anh đặc biệt gửi bức thư này tới là muốn nói điều gì đó với cô, nào ngờ, vẫn là muốn cô đi.
Anh ấy thật sự muốn mình đi vậy sao? Anh lo cô nuốt lời không chịu đi nữa ư ? Vậy nên anh gắng nhắc nhở cô lại lần nữa trước khi đi? Cố Cẩn Ngôn, anh hà cớ gì phải vậy chứ?
Diên Vĩ nhắm mắt lại, cố dấu đi những dòng lệ chực tuôn nơi đáy mắt, cô hít một hơi sâu, lại mở mắt ra, màng sương mờ từ sâu trong đáy mắt trở nên dày hơn, luồng khí trong lồng ngực cô dường như trong thoáng chốc bị hút sạch, khiến cô thậm chí cảm thấy có chút khó thở.
Trong lúc này, ngay cả việc hít thở dường như cũng làm cô cảm thấy đau âm ỷ! Mãi cho đến sau cùng, ngay cả tia hi vọng cuối cùng của cô cũng bị dập tắt!
Anh ấy rốt cuộc vẫn không chịu mở lời giữ lại cô.
Cho dù giữa hai người họ đã từng trải qua một đêm nồng nàn, thế nhưng, anh ấy chắc có lẽ cũng chẳng để tâm gì! Nếu như anh ấy thật sự để tâm, thì lúc này hẳn anh đã bất chấp mọi thứ để giữ cô ở lại bên mình rồi mới đúng?
Lý Mạn Giai vừa trở vào lớp học đã nhìn thấy Diên Vĩ khóe mắt đỏ ngầu đang cầm chặt bức thư.
Trong ánh mắt của cô ta rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng vẫn cố gắng giữ điềm tĩnh, cô ta tiến lại gần Diên Vĩ, dù biết rõ nhưng cô ta vẫn cố ý hỏi:
- Diên Vĩ, cậu làm sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?
Diên Vĩ hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta, vội vàng xếp lại bức thư, phủi nhẹ những giọt nước mắt rồi quay người trở lại chỗ ngồi của mình, cũng chả thèm nhìn Lý Mạn Giai lấy một lần.
Lý Mạn Giai nhìn theo bóng dáng kiêu hãnh của cô, kèm theo đó là một nụ cười lạnh lùng, cô ta thầm nói:
- Tần Diên Vĩ, cậu đắc ý cái gì chứ? Cái cảm giác muốn nhưng không đạt được, có dễ chịu không? Khó chịu lắm chứ gì? Đây là những gì mà cậu xứng đáng phải nhận được!!
Ai bảo cậu cướp Hoắc Thận của tôi cơ chứ? Ai bảo cậu thường ngày kiêu ngạo như vậy chứ?
Lý Mạn Giai cũng theo Diên Vĩ về chỗ ngồi của mình, mở ngăn bàn lấy sách vở và chuẩn bị cho tiết tự học.
Trên cặp sách trong học bàn lúc này vẫn còn đang bày ra hai trang thư được gấp đôi lại với nhau, tuy phần nội dung thư được gấp ngược vào trong, nhưng do người viết viết khá mạnh tay, nên nét bút in hẳn cả mặt sau trang giấy. Tuy là không nhìn ra là viết những gì, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trang giấy được viết chữ kín hết cả một mặt.
Lý Mạn Giai nhìn thấy bức thư, bất chợt hoang mang vài giây rồi luống cuống nhét bức thư vào lại trong cặp, đây chính là bộ dạng của kẻ đã làm việc xấu gì đó nên sợ bị người khác phát hiện.
Giấu thư xong, cô ta lén nhìn nghiêng sang người đang ngồi cùng bàn với mình thì mới phát hiện ra là Tần Diên Vĩ vẫn đang thẩn thờ cầm bức thư ngắn ngủn đến mức dường như cũng không thể gọi đó là thư. Diên Vĩ hoàn toàn không chú ý đến hành động lén lút chột dạ vừa rồi của cô ta.
Lý Mạn Giai lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, bức thư trong tay của Diên Vĩ là do Lý Mạn Giai ngụy tạo.
Hôm nay, mới sáng sớm cô ta đã bước vào lớp học, lúc cô ta đến, trong lớp vẫn chưa có mấy người. Theo thói quen, cô ta đi tới thùng thư để kiểm tra bưu phẩm của mình, thỉnh thoảng mua trên mạng một vài tài liệu ôn tập hay cái gì đó chẳng hạn, có điều, hôm nay trong thùng thư của cô ta lại không có gì cả. Mới vừa định bước đi thì lại thoáng nhìn thấy một bức thư đang nằm trong thùng thư của Diên Vĩ.
Thùng thư của Diên Vĩ có một cái khóa nhỏ nên cô ta không mở ra được, có điều, lúc cho thư vào thùng, lớp phó chỉ ném vào một cách tùy ý, chứ không ném hẳn cả bức thư vào, vẫn còn lộ ra một góc nho nhỏ, cô ta dùng ngón tay móc nhẹ là lấy ra được cả bức thư rồi.
Thật ra mà nói thì Lý Mạn Giai lúc đó cũng chỉ là vì hiếu kỳ, không thể ngờ được là ở thời đại này rồi mà vẫn có người viết thư cho Tần Diên Vĩ.
Một Tần Diên Vĩ kiêu ngạo mà còn tính khí thất thường, lúc nào cũng không coi ai ra gì, tuy là trước kia được rất nhiều nam sinh viết thư tình, nhưng cô đều vứt vào sọt rác, lâu dần cũng không còn ai viết thư cho cô nữa, nhưng mà lúc này, tự dưng lại có một tên can đảm không sợ thất bại? Ai vậy nhỉ?
Hoắc Thận? Người con trai quen thuộc này chợt xuất hiện trong suy nghĩ của Lý Mạn Giai, nghĩ tới cô ta liền nổi giận đùng đùng cắn chặt lấy môi dưới.
Thật ra, với tính cách của Hoắc Thận, cô ta rõ ràng biết là không thể nào, cái loại người như anh ta hoàn toàn không làm ra những việc này, nhưng mà, Hoắc Thận trước mặt Tần Diên Vĩ luôn là một phong cách khác biệt, vì cái tên nha đầu thối này mà anh ta việc gì cũng làm ra được.
Nếu bức thư này quả thực là do Hoắc Thận viết cho Tần Diên Vĩ thì sao nhỉ? Biết Tần Diên Vĩ sắp đi Mỹ, nên biết đâu Hoắc Thận muốn dùng thư tình để bày tỏ tình cảm với cô, tiện thể níu kéo cô ở lại chăng?
Càng nghĩ Lý Mạn Giai càng cảm thấy việc này cũng không phải là không có khả năng xảy ra, cũng đúng lúc đó, trong đầu cô ta nghĩ ra một ý nghĩ táo bạo.
Cô ta cẩn thận nhìn xung quanh bốn phía, nhân lúc không có ai chú ý, cô ta liền lấy bức thư về chỗ ngồi của mình, cẩn thận bóc thư ra, và hoàn toàn không để lại bất cứ vết rách nào.
Cô ta lấy bức thư ra khỏi phong bì, rồi giấu trong tập sách, sau đó lặng lẽ đọc hết nội dung thư một cách thần tốc, xem xong mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
Đây quả là một bức thư cảm động thấu tận lòng người, có điều, cũng may là người viết hoàn toàn không phải là HoắcThận như cô ta nghĩ.
Nhờ vậy mà tâm trạng căng thẳng của cô ta thoáng chốc nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Có điều, nội dung thư...
Lý Mạn Giai nhíu chặt chân mày tỏ vẻ khó chịu.
Tuy là bức thư không phải do Hoắc Thận viết, nhưng mục đích cuối cùng của bức thư lại là muốn níu giữ Tần Diên Vĩ ở lại.
Lý Mạn Giai đương nhiên là không muốn Tần Diên Vĩ ở lại thành phố C nữa, cô ta một lòng lúc nào cũng muốn người con gái này rời xa cô ta và Hoắc Thận, tốt nhất là vĩnh viễn đừng quay trở lại, vậy nên, bức thư này tuyệt đối không được tới tay của Tần Diên Vĩ.
Nhưng mà, phải làm sao đây? Bức thư này nhất định là do lớp phó đặt vào, cậu ta hầu như mỗi ngày đều ghi chép rõ ràng những ai nhận được thư và bưu phẩm, đợi lát nữa Tần Diên Vĩ đến, lớp phó sẽ nhắc nhở cô nhận thư, nếu như vậy thì e rằng sớm muộn gì sự việc cũng bị bại lộ.
Lý Mạn Giai suy nghĩ một hồi, đột nhiên nảy ra một ý định, có cách rồi!
Cô ta nhanh chóng lấy ra từ trong chiếc máy in của lớp một tờ giấy trắng dùng để làm giấy viết thư.
Tại sao phải dùng giấy trắng? Bởi vì trang giấy này đủ mỏng, lại trắng, dễ dàng nhìn thấu. Dùng giấy này để mô phỏng chữ viết thì còn gì bằng.
Lý Mạn Giai cứ dựa theo chữ viết trong bức thư để mô phỏng theo, chữ nào không có, cô ta cứ dựa theo cảm giác mà mô phỏng một hai chữ. Do thường ngày cô ta thích luyện chữ, cũng khá giỏi mô phỏng chữ viết, nên việc bắt chước một vài chữ đối với cô ta mà nói thì chả khó khăn gì. Nếu quả thực cô ta không bắt chước được thì cô ta đã không nghĩ ra cái cách này rồi.
Có điều, để không bị lộ tẩy, Lý Mạn Giai cố gắng dùng những từ đã có sẵn trong bức thư, hơn nữa cũng chỉ viết một vài từ ngắn gọn đơn giản mà thôi.
“Thượng lộ bình an, đừng nhung nhớ! - Cố Cẩn Ngôn đã viết.”
Viết xong, cô ta nhanh chóng gấp bức thư lại làm bốn rồi nhét lại vào bì thư. Cũng may mà lúc cô ta mở bức thư ra đã hết sức lưu ý, cố gắng không để lại bất cứ vết rách nào trên bì thư.
Cô ta dùng keo hai mặt nhanh chóng dán miệng bì thư lại, xem lại lần nữa thì quả là không nhìn ra được bất cứ vết rách nào cả.
Lúc này, Lý Mạn Giai cũng tự cảm thấy khâm phục sự tài giỏi của mình!
Cô ta lại nhân lúc những người khác không chú ý, thần không hay quỷ không biết, nhanh chóng nhét bức thư trong tay vào lại thùng thư.
Mãi cho đến khi Diên Vĩ nhận được bức thư do cô ta ngụy tạo này!
......
Trước khi Diên Vĩ đi Mỹ, cô vẫn là về lại căn biệt thự mà lúc trước cô và Cố Cẩn Ngôn đã từng ở.
Dì Lý nhìn thấy cô trở về vui mừng khôn xiết, nhưng nghĩ tới cô bé sắp phải bay đi Mỹ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, không nỡ chút nào.
Diên Vĩ ghé qua phòng của Cố Cẩn Ngôn.
Đẩy cánh cửa ra, trong phòng dường như vẫn còn phảng phất mùi hương đặc trưng trên cơ thể anh.
Diên Vĩ ngẩn ngơ một hồi, chợt như có một thứ ảo giác, dường như anh đang ở bên cạnh mình vậy, giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm lấy được.
Đôi bàn tay nhỏ của cô bất giác dang ra rồi lại nhanh chóng thu lại, giống như chạm phải một thứ gì đó tê buốt đến thấu xương. Cô chợt bừng tĩnh, trấn an lại mình, rồi không nghĩ ngợi gì thêm nữa. Cô bước nhanh đến trước bàn của anh, từ trong chiếc túi sách cô rút ra một bức thư, sau đó đặt lên bàn của anh.
Nội dung bức thư còn đơn giản ngắn gọn hơn cả bức thư mà cô nhận được.
“ Đừng nhung nhớ, đừng liên lạc. – Diên Vĩ đã viết.”
Đặt bức thư xong, Diên Vĩ chạy vụt ra khỏi phòng của Cố Cẩn Ngôn. Dáng vẻ lúc cô chạy ra giống như có một lũ quái thú đang đuổi theo đằng sau cô vậy.
Thật ra, đuổi theo sau cô đương nhiên không phải là một lũ quái thú, mà thứ này thậm chí còn tàn ác nhẫn tâm hơn cả quái thú nữa, đó chính là...hồi ức!!
Bức tranh về một quá khứ ấm áp đó giống như một lời nguyền vậy, nó cứ không ngừng hiện lên trong tâm trí cô, nó dường như hiện rõ mồn một trước mắt cô, nó khiến cô dường như cảm thấy bị nghẹt thở...