Sáng sớm hôm sau...
Quản gia tưới hoa trong vườn.
Khắp vườn toàn là hoa diên vĩ, Phù Tang cũng biết về loài hoa này.
- Chào buổi sáng, cô chủ!
Chú Lý thấy Phù Tang đi ra thì cung kính chào hỏi.
Phù Tang đứng bên ngoài giả vờ vận động, sau đó bắt chuyện với ông:
- Chú Lý này, sao trong vườn chỉ toàn là hoa diên vĩ thế ạ?
- Còn không phải vì cậu ba thích à?
Ông cười đáp:
- Cậu ba chỉ thích mỗi mình hoa Diên Vĩ, cô không để ý à? Đồ dùng của cậu ba bình thường, chỉ cần có mùi thì cơ bản đều là hoa Diên Vĩ đấy.
- Tôi có thấy.
Phù Tang gật đầu:
- Nhưng mấy thứ có hương Diên Vĩ này chắc ít bán lắm đúng không ạ?
- Đúng rồi!
Ông quản gia chỉ vào vườn hoa bên cạnh rồi nói tiếp:
- Toàn là cậu ba thuê người làm riêng cả đấy.
- Chẳng trách! Tôi đã bảo rồi mà!
Phù Tang bừng tỉnh đại ngộ:
- Anh ta kỹ tính thật đấy! À đúng rồi! Chú Lý, hôm nay tôi thức dậy lại không thấy bóng dáng của anh ta đâu, anh ta đi sớm ạ?
Cuối cùng Phù Tang cũng hỏi vòng vèo đến chuyện chính.
Đây mới là chuyện chính khiến cô chạy ra vườn tìm quản gia để bắt chuyện.
- Cậu ba ấy à? Đêm hôm qua cậu ấy không về! Cô chủ, cô không biết à?
- Ơ? Tôi... tôi ngủ như chết ấy, nên không biết!
Phù Tang xấu hổ cười gượng.
- Hôm qua cậu chủ có gọi điện về bảo là bên Bách Hội Môn có nhiều chuyện quan trọng phải làm cho xong. Mà cũng phải, lần này đi ra ngoài lâu như thế, chắc là có nhiều chuyện cần phải giải quyết lắm!
- ... Thế ạ!
Phù Tang gãi đầu:
- Lúc trước mỗi khi bận anh ta cũng không về nhà ư?
- Đúng rồi!
Ông quản gia vừa tưới nước vừa đáp:
- Lúc trước còn vắng nhà thường xuyên hơn! Nhưng từ khi cô chủ đến thì đây là lần đầu tiên cậu ấy không về! Nhưng cô chủ đừng có lo nghĩ nhiều quá, tuy cậu chủ ở Bách Hội Môn, nhưng cô chứ yên tâm là cậu ấy không quan hệ trai gái bậy bạ đâu!
Ông quản gia một bộ nhìn thấu suy nghĩ của Phù Tang nên lên tiếng trấn an cô.
Phù Tang xấu hổ, mặt đỏ bừng, liên tục xua tay:
- Chú Lý, Tôi... tôi không có ý đó! Tôi... Tôi chỉ là thấy anh ấy không ở nhà nên mới thuận miệng hỏi thôi, chú đừng hiểu lầm.
Chú Lý cười lớn:
- Được rồi, được rồi, tôi không nghĩ bậy đâu!
- ... Khụ khụ! Tôi đi ăn sáng đây!!
Phù Tang xấu hổ chạy đi mất.
Ông cụ này thật là! Ai bảo là cô sợ tên kia trai gái bậy bạ chứ! Y có là gì của mình đâu? Tại sao cô phải lo y này nọ ở bên ngoài chứ!
- Trong lòng mình chỉ có nam thần của mình mà thôi! Còn lâu mình mới quan tâm chuyện của mấy tên khác!
Phù Tang thầm nghĩ, chạy vội vào nhà ăn dùng điểm tâm.
Nhưng Phù Tang cũng không ăn được bao nhiêu, không biết tại sao lại thế, dù sao thì bỗng dưng lại không buồn ăn uống gì.
- Cô chủ sao thế? Bữa sáng không hợp khẩu vị ạ?
Thấy Phù Tang không ăn được bao nhiêu, người giúp việc đứng bên cạnh nơm nớp hỏi thử.
Phù Tang lắc đầu, đặt bánh bao trong tay xuống:
- Chỉ là ăn không vô thôi.
- ... Cô có muốn ăn món khác không? Cháo hay đồ ngọt gì ấy, nếu cô muốn thì tôi sẽ vào bếp làm ngay.
- Đồ ngọt ư?
Đôi mắt đen láy của Phù Tang đảo một vòng:
- Trong bếp có nguyên liệu làm bánh ngọt ạ?
- Đương nhiên là có rồi! Cô chủ muốn ăn món gì thế?
- ... Chị có biết bây giờ cậu ba đang ở đâu không?
- Tầm giờ này thì cậu ba đang ở hội sở đấy ạ!
- Tôi mang chút đồ ăn qua cho anh ấy! Cứ lo làm mãi như thế, có khi còn chưa kịp ăn uống gì!
Phù Tang nói xong thì đứng dậy đi vào bếp:
- Tôi làm vài món đồ ngọt qua cho anh ấy!
Đây chính là món duy nhất mà Phù Tang biết làm!
Bánh tart trứng!
Không đến nửa giờ thì một mẻ bánh tart trứng nóng hổi, thơm phức đã ra lò. Hương thơm ngào ngạt khiến cho cả biệt thự đều bị hương trứng sữa bao phủ.
- Thơm quá! Đang nướng gì thế?
Chú Lý vừa tưới nước ngoài vườn hoa xong, mới bước vào cửa đã ngửi được hương thơm ngào ngạt, thiếu chút nữa đã thèm chảy nước miếng.
- Chú Lý, cô chủ tự mình làm bánh ngọt cho cậu ba đấy ạ!
- A Thấm!
Phù Tang nhìn A Thấm với vẻ hờn dỗi, trách cô nàng này nhanh mồm nhanh miệng quá thể.
Chú Lý cười:
- Cô chủ, chắc chắn cậu chủ sẽ thích lắm đây.
- ...
Phù Tang xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng.
- Tôi đi chuẩn bị xe, bảo tài xế đưa cô qua đấy.
Chú Lý nói xong thì đi ra ngoài chuẩn bị xe cho Phù Tang.
.............
Xe dừng lại trước cổng chính của Bách Hội Môn.
Phù Tang vừa xuống xe thì Lận Thần đã bước ra đón:
- Cô chủ, cô đến thật đấy à? Tôi vừa mới nhận được điện thoại của chú Lý, còn tưởng là chú ấy đùa nữa chứ!
Lận Thần chuyên môn ra đây chờ đón cô.
Phù Tang giơ bánh trong tay lên:
- ... A Thấm làm bánh, nhờ tôi đưa qua cho anh ấy.
- Thế à? Lát nữa anh ba mà thấy thì chắc sẽ vui lắm! Đi thôi! Tôi đưa cô vào.
- Cảm ơn anh nhé.
Phù Tang theo Lận Thần đi thẳng vào bên trong hội sở.
- Chào anh Thần!
- Chào buổi sáng, anh Thần!
- ...
Trên đường đi có vô số người chào hỏi Lận Thần.
Dọc theo đoạn đường này, bọn họ cũng gặp được vô số người với đủ phong cách ăn mặc.
- Anh Thần, chắc đây không phải là người phụ nữ của cậu ba đấy chứ?
- Một cô gái ăn mặc mát mẻ, trang điểm kỹ càng, đầy mùi phong trần, ngậm một điếu thuốc bước đến, thân mật choàng tay Lận Thần, còn tựa cằm vào vai anh ta, lười biếng mỉ cười nhìn Phù Tang:
- Chẳng phải chỉ là một con nhóc thôi sao! Này, nhóc con, dứt sữa chưa thế?
- Đừng có láo!
Lận Thần sầm mặt, kéo cô gái kia ra, sau đó quay lại nói với Phù Tang:
- Cô đừng để ý đến bọn họ.
Phù Tang hờ hững nhướng mày.
Cô gái kia khinh thường hừ lạnh:
- Tôi không cam tâm khi biết cậu ba bị con ranh chưa nứt mắt này chinh phục thôi!
Đến nay chính bản thân Phù Tang cũng không hiểu tại sao lại thế!
Phù Tang im lặng không nói gì, chỉ nhoẻn môi mỉm cười.
Tựa như nói với cô gái kia rằng, dù cô còn bé đấy thì đã sao? Cô chẳng cần tốn công sức gì thì đã chinh phục được người đàn ông kia rồi!
Ít nhất, ở trong mắt bọn họ thì lúc này đây, Lục Phù Tang cô chính là kẻ thắng cuộc! Cho nên cô có thể thoải mái thể hiện sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.
- Cô cam tâm hay không cũng thế, tốt nhất là các người bỏ cuộc đi! Cô chủ, chúng ta đi thôi!
Lận Thần tiếp tục đưa Phù Tang đi vào bên trong.
Từ đầu chí cuối Phù Tang đều giữ nguyên nụ cười trên môi.
Một đường đi theo Lận Thần vào tận bên trong.
Phòng VIP cao cấp nhất, phòng 888.
Hai hàng bảo tiêu mặc áo đen đứng thẳng ở cửa vào, thấy Lận Thần đi tới thì cung kính hô to:
- Anh Thần.
Lận Thần gật đầu coi như đáp lại.
- Cô chủ, cô đợi trước đã nhé, tôi vào báo cho cậu ba biết, anh ấy vẫn chưa biết cô đến đây!
- Ừ!
Phù Tang gật đầu đồng ý.
Lận Thần gõ cửa phòng rồi bước vào, lúc vào còn không quên thuận tay đóng cửa lại.
Dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng Phù Tang vẫn nghe thấy tiếng cười nói của cả nam lẫn nữ, vô cùng ồn ào ở bên trong.
Phù Tang cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài.
Cũng không biết Lận Thần đi vào nói gì với Hoắc Thận, chỉ lát sau anh ta đã bước ra.
- Cô chủ, cậu ba bảo cô vào.
- Ừ.
Phù Tang gật đầu cảm ơn anh, sau đó cầm hộp bánh ngọt đẩy cửa bước vào.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong thì cô không khỏi ngẩn ra.
Tình huống gì thế này?
Bên trong chẳng phài bàn bạc công việc gì, mà là cả đám nam nữ đang đánh snooker.
Còn Hoắc Thận ấy à?
Phù Tang liếc mắt một cái là có thể thấy được y giữa đám người.
Y mặc một bộ vest đen phẳng phiu, thân ảnh cao to đứng ở trước một bàn bi, lúc này trước ngực y còn có một cô gái tay cầm cơ đánh bi. Cô gái kia trông có vẻ thanh tú, không hề nhuốm vẻ phong trần như những cô gái khác ở đây.
Đại khái là y đang dạy cô gái kia đánh bi, hai người cùng khom lưng, y lại còn nắm tay của cô gái kia, đầu áp sát bên tai cô ấy, thân mật thì thầm gì đó, chọc cho cô gái kia cứ cười khúc khích, liên tục gật đầu.
Không biết tại sao, bộ dạng thân mật kề cận của họ đập vào mắt của Phù Tang lại khiến tim cô thắt lại.
Nhưng cô cũng không rõ rốt cuộc tại sao mình lại như thế.
- Anh ba! Chị ba nhỏ đến rồi kìa!
Không biết là ai hô lên như thế.
Tiếng hô này lập tức khiến cho tầm mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Phù Tang đang đứng ở cửa.
Bao gồm cả cô gái trong ngực của Hoắc Thận.
Ánh mắt của Phù Tang và cô ta giao nhau, cô ta lại như cố ý nép sát vào ngực của Hoắc Thận hơn, nhìn Phù Tang với vẻ khiêu khích thấy rõ.
Hoắc Thận quay đầu lại nhìn Phù Tang đứng ở cửa, trong đôi mắt thâm trầm không hề có vẻ gì là 'vui mừng' như Lận Thần đã nói. Y chỉ im lặng mà nhìn.
Phù Tang chợt thấy đau lòng.
Cô còn tưởng rằng ít nhất thì y cũng phải tỏ ra giật mình hay vui sướng gì đó.
Hoắc Thận lại thấp giọng nói gì đó với cô gái kia, sau đó mới xoay người đi về phía Phù Tang.
Vừa mới đi đến chỗ Phù Tang thì chợt nghe có người ở bên trọng nói vọng ra:
- Anh ba, anh phải giải quyết chuyện người mới người cũ cho tốt nhé! Anh nhìn đi này, chị ba mới ghen nên đánh lung tung rồi này! Ván này phải đáng giá 4 con số đấy nhé, lát nữa nhớ vào chung tiền đấy!
Chị ba mới? Đang nói cô gái đánh bi ở trong đó ư?
Phù Tang kềm lòng không được mà ghé mắt nhìn một cái.
Lại nghe Hoắc Thận thản nhiên nói với cô gái kia:
- Tiểu Sảng, thưởng cho bọn nó chút tiền tiêu đi, anh đây trả nổi!
Tiểu Sảng? Gọi thân thiết gớm nhỉ!
Cho nên y thế này là đồng ý với lời của người kia à? Cô gái tên Tiểu Sảng kia thật sự là bạn gái mới của y?