Nói thật, có thiếu nữ nào mà không mơ mộng chuyện tình yêu, lúc Diên Vĩ nhìn thấy thứ đó, trong lòng liền đập mạnh ‘thình thịch thình thịch’, có chút manh động, muốn lấy thứ đó ra nhìn thử.
Sau khi cô do dự vài giây, cuối cùng, cũng hạ quyết tâm, xé bao kiếng ở ngoài ra.
Tuy rất xấu hổ, nhưng ... ... chuyện này ngoài cô ra, cũng không ai biết được, thế nên, sợ gì chứ?
Diên Vĩ không nghĩ ngợi nữa, sau khi xé giấy kiếng ra trong đó lại có nhiều bao nhỏ khác, mỗi bao nhỏ đều làm rất kĩ, cái gì cũng không thấy được.
Đương nhiên, cô không do dự nữa, dù sao cũng đã xé tới đây rồi, đương nhiên lỡ rồi thì xem luôn bên trong là gì.
Thế là, Diên Vĩ lại nhanh chóng xe bao nhỏ đó ra.
Lồng ngực lại bất giác đập nhanh hơn nữa.
Nhưng không ngờ, bao nhỏ vừa được xé ra, thứ gì đó trơn trơn như bôi dầu lên rơi xuống tay cô, trong lòng lại có ngàn dấu chấm hỏi hiện ra, đột nhiên, cửa phòng đột nhiên bị ai đó gõ cửa, là Cố Cẩn Ngôn.
- Đuôi Nhỏ, chúng ta nói chuyện đi!
- Hả?
Diên Vĩ hoảng hốt, lúc đó như có cảm giác vừa làm chuyện gì xấu bị người ta bắt được vậy, cô vội vội vàng vàng đem cái bao cao su vừa được xé ra, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, giấu vào trong mền.
Gò má lúc đó đỏ lựng.
Lúc này Cố Cẩn Ngôn đã đẩy cửa, bước vào trong.
Không chút nghi ngờ, những thái độ hoảng loạn của Mộ Sở đã lọt vào mắt anh.
Cô như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, ngồi bên mép giường, đôi mắt to bự long lanh nhìn khắp căn phòng, nhưng lại không nhìn lấy Cố Cẩn Ngôn một cái.
Bộ dạng đứng ngồi không yên này, đã lộ ra cô vừa mới làm chuyện gì đó mà đang cố giấu đi.
Đôi mắt của Cố Cẩn Ngôn trầm đi vài phần, ánh mắt thẻo quán tính cũng nhìn một lượt khắp phòng, đến khi nhìn thấy cái hộp chướng mắt ở trên giường, sắc mặt của anh, bỗng tối u lại.
Từng bước một, đi về phía cô, tay của anh, lướt nhanh qua trước mặt Diên Vĩ, giật lấy cái hộp bao su mà cô vẫn chưa kịp giấu đi.
Đợi đến khi Diên Vĩ phản ứng kịp, thì đã quá trễ rồi.
Chỉ lo giấu cía thứ lúc nãy, nhưng lại quên mất cái hộp này.
Chết rồi!
- Đây là cái gì?!
Lúc Cố Cẩn Ngôn nhìn kĩ cái hộp trong tay, dường như tức đến run người.
- Con ở đâu có được cái hộp này?!
Gương mặt lạnh nghiêm của anh, chất vấn Diên Vĩ, đôi lông mày vì tức giận nên hơi giật giật lên, như có lửa giận bắn ra từ mắt anh vậy.
Anh không bao giờ ngờ được, đứa nhỏ này so với suy nghĩ của anh lại ‘hư’ đến mức này!!
Diên Vĩ bị anh hét lên, sợ đến nỗi rụt cổ lại, cái đầu cúi sát xuống, căn bản không dám nhìn anh.
- ... ...Con lấy từ trong thùng bảo bối ra.
Cô nói sự thật ra.
Cố Cẩn Ngôn tức giận bực bội lên.
- Con mua thứ này làm cái gì?
Anh không để ý đến từ ‘lấy’ mà Diên Vĩ nói, cứ tưởng từ ‘lấy’ của cô là do cô tự mua.
- Tần Diên Vĩ, rốt cuộc con đến trường là làm gì vậy? Con đi học, hay là lo yêu đương?! Con với thằng nhóc trong hình rốt cuộc có quan hệ gì? Con nói thật với chú đi!!
Cố Cẩn Ngôn nghĩ, chuyện yêu đương còn có thể chấp nhận được, nhưng ngay cả thứ này mà cũng có rồi, vậy chứng mình được chuyện gì? Chứng minh đứa nhỏ này với hắn đã...lên giường với nhau rồi?
Nhưng cô vừa mới tròn 18 tuổi, thậm chí còn chưa đầy 1 tháng.
Vừa nghĩ tới thôi, Cố Cẩn Ngôn đã nổi giận đùng đùng, cái hộp trong tay đã bị hắn bóp chặt đến nát ra rồi.
Anh cảm thấy, nếu chuyện này là thật, anh nhất định phải nói rõ với ba mẹ của đứa nhỏ này về vấn đề này!
- Con chỉ là tò mò, nên lấy chơi thôi.
Diên Vĩ đứng dậy, nói sự thật cho anh biết.
- Tò mò? Chơi cái này?
Đương nhiên Cố Cẩn Ngôn không tin lắm.
Anh cúi đầu nhìn cái hộp trong tay, không nhìn còn đỡ, nhìn rồi gương mặt tuấn tú của anh lại càng đen hơn, sắc mặt khó coi, ánh mắt lạnh đến nỗi như phát ra những tia băng giá vậy.
Bởi vì, cái hộp đó không những được xé ra!!
Trọng tâm là, còn thiếu một cái nữa!
Thiếu một cái có nghĩa là gì? Có nghĩa là, dùng qua rồi!!
Lúc đó Cố Cẩn Ngôn cảm thấy những ngọn lửa không ngừng bùng cháy lên não, ánh mắt lạnh của anh sắc bén như con dao phóng thẳng về phía của Diên Vĩ.
- Tần Diên Vĩ ... ...
Diên Vĩ bị anh gọi như vậy, lúc đó có chút hoảng sợ.
Cô rốt cuộc cũng không biết bản thân đã làm sai gì, mà khiến anh giận đến như vậy.
Cho dù là lấy hộp bao cao su, cũng không đến nỗi khiến anh nổi giận như vậy chứ?
Diên Vĩ cảm thấy ánh mắt của anh nhìn cô, dường như muốn đâm thủng cô luôn vậy, nếu ánh mắt có thể làm thương người khác, e là lúc này đây cô đã sớm bị thương đến phế người rồi!
- Nói thật với chú, bị thiếu một cái, đã lấy làm gì rồi?
Cố Cẩn Ngôn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình lại.
Anh nói với bản thân, dù sao ngày này trước sau gì cũng phải trải qua.
Chuyện gì đến, cũng sẽ đến thôi, chỉ là đến sớm hơn dự tính của anh mà thôi!
Diên Vĩ bị anh hỏi như vậy, lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Ánh mắt liếc về phía tấm mền, gò má như được nhuộm thêm lớp màu hồng.
Cô đâu thể nói là vì bản thân tò mò, nên đã xé ra chơi? Như vậy không phải càng xấu hổ hơn sao?!
Thấy bộ dạng xấu hổ của Diên Vĩ, Cố Cẩn Ngôn cảm thấy ngọn lửa giận kiềm nén đã bùng cháy, khiến cho hô hấp của anh mạnh hơn nữa.
- Mấy lần rồi?
- Cái gì mấy lần?
Diên Vĩ không hiểu chuyện gì, hoàn toàn không biết anh đang hỏi gì.
- Với thằng khốn đó lên giường, mấy lần rồi?
Trước đây, Cố Cẩn Ngôn không bao giờ nói đến chuyện giới tính cho Diên Vĩ biết, nhiều nhất cũng chỉ nói qua loa là giữa nam lẫn nữ có những chuyện khác nhau, lần này, là lần đâu tiên!
Nhưng Cố Cẩn Ngôn không bao giờ ngờ được, lần đầu nói chuyện này với cô, lại đến nước này luôn rồi!
Đột nhiên anh có chút hối hận, những chuyện này, lẽ ra anh phải nhắc sớm với đứa nhỏ này rồi!
Ngọn lửa tức giận thể hiện qua cả ánh mắt của anh, Diên Vĩ sững người nhìn anh, đôi mắt ướt nước như có thêm phần tổn thương.
- Ngay cả chú cũng không tin con?
Cố Cẩn Ngôn thở hắt ra, ép bản thân đè nén lại những cơn giận xuống, khàn giọng nói:
- Vậy con nói sự thật với chú đi... ...
- Sự thật là con không có yêu đương, con không có lên giường với bất kì người đàn ông nào, giường của đàn ông mà con từng lên qua, chỉ có chú Cố Cẩn Ngôn thôi! Những lời con nói đều là sự thật, nhưng tại sao mọi người đều không tin chứ?
Nhìn thấy gương mặt ủy khuất của Diên Vĩ, trong lòng của Cố Cẩn Ngôn lại thấy nhẹ nhỏm hẳn.
Anh tin tưởng cô.
Cô nói không làm qua, thì nhất định không lam qua!
Lồng ngực đang thắt chặt bỗng nhẹ nhỏm hẳn, gương mặt lạnh nghiêm đang dần dịu lại, anh ngồi lên mép giường của Diên Vĩ, bất lực thở dài một tiếng, nói với cô:
Chú tin con, nhưng con nhất định phải nói chú biết, thiếu mất một cái bao cao su, con lấy đi làm gì rồi?
- ... ...
Diên Vĩ mím môi, lập tức có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn thành thật nói ra.
Ở dưới tấm mền, lấy cái thứ bị cô xé ra, còn chưa kịp nghiên cứu thứ đó là gì nữa, lấy ra đưa cho Cố Cẩn Ngôn.
- ... ...Nè.