Nhắc đến Hoắc Thận, sắc đen trong đôi mắt của Cố Cẩn Ngôn càng thêm nồng đậm:
- Con bây giờ có vẻ rất thích cậu ta?
- Ai?
Diên Vĩ rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi.
Đôi tay bé nhỏ không kìm được xoắn lấy cà vạt của anh, đem ra chơi đùa.
- Hoắc Thận!
Cố Cẩn Ngôn trầm giọng câu hỏi sau đó bắt lấy ánh mắt của cô.
Cà vạt trên cổ bị Diên Vĩ nghịch ngợm, anh theo tự nhiên cúi thấp người xuống, kéo gần khoảng cách với cô.
Đôi tay nhỏ bé của Diên Vĩ, xuôi theo cà vạt của anh, không an phận sờ lên cổ anh, theo ý mình cài chặt nút thắt dưới cổ áo mà anh nới lỏng lúc nãy.
Cố Cẩn Ngôn bắt lấy đôi tay nghịch ngợm của cô, lông mày khẽ nhăn:
- Đừng kéo chặt như vậy...
- Vậy con giúp chú cởi ra!
Diên Vĩ giãy khỏi bàn tay to lớn của anh, lại tự mình thay anh tháo cà vạt trên cổ.
Cố Cẩn Ngôn không nói gì, mặc cho cô muốn làm gì thì làm, chỉ giơ tay, nhéo nhéo chiếc cằm nhọn của cô, khàn giọng nhắc nhở cô:
- Trả lời câu hỏi của chú, bây giờ con có phải rất thích Hoắc Thận?
- Cũng được đi!
Diên Vĩ thành thật trả lời.
Chiếc cà vạt màu xám sang trọng trên cổ anh bị Diên Vĩ nới lỏng ra, miễn cưỡng treo trên cổ, bộ dạng gợi cảm không thể thốt nên lời, khiến Diên Vĩ không tự chủ lặng lẽ nuốt nước bọt.
- Cái gì gọi là cũng được?
Câu trả lời của Diên Vĩ, khiến thần sắc trên mặt Cố Cẩn Ngôn nhất thời rét lạnh đi mấy phần, anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Diên Vĩ, nghiêm túc hỏi cô:
- Là làm bạn trai cũng không tồi hay là làm bạn cũng không tồi?
Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Cố Cẩn Ngôn cảm thấy, nhất định phải nói cho rõ ràng!
Sự chú ý của Diên Vĩ vẫn còn đặt trên lồng ngực gợi cảm của Cố Cẩn Ngôn, anh ngồi xuống, thân người mềm mại của cô liền thuận thế trèo lên người anh, vắt ngang hai chân ngồi xuống chân anh rồi thành thật trả lời:
- Làm bạn cũng không tồi!
Cố Cẩn Ngôn dường như không ngờ Diên Vĩ sẽ ngồi lên chân mình, ánh mắt hơi trầm xuống
-.... Con đi xuống trước đi.
Yết hầu gợi cảm của anh, không khỏi kéo căng thêm vài phần.
Đôi bàn tay ấm nóng vịn chiếc eo mảnh khảnh của cô, thử nhấc cô xuống khỏi người mình, nhưng Diên Vĩ " Ai" một tiếng, âm thanh kêu đau vừa thoát ra liền khiến lòng Cố Cẩn Ngôn căng như dây đàn, vội vàng thu tay lại, căng thẳng hỏi cô;
- Đau chỗ nào?
-...Bây giờ không đau nữa rồi.
Diên Vĩ lắc cái đầu nhỏ.
- Đuôi Nhỏ, con nhanh chóng đi xuống khỏi người chú!
Cố Cẩn Ngôn trầm giọng ra lệnh cho cô, ánh mắt cũng trầm xuống mấy phần.
Diên Vĩ không những không quan tâm đến mệnh lệnh "cảnh cáo" của anh, mà còn càng dựa người sát vào anh:
- Bây giờ con là bệnh nhân, cần được an ủi.
-...
Diên Vĩ không di chuyển còn đỡ, vừa di chuyển liền khiến Cố Cẩn Ngôn cảm thấy hơi thở tắc nghẽn, cả người bỗng chốc không kiểm soát được mà nóng bừng lên.
Cái con nhóc này đã chạm đến thứ không nên chạm đến trên người anh, cách hai lớp vải quần mỏng manh, vô ý cọ sát vào nhau, đôi mắt sâu đen của Cố Cẩn Ngôn nhất thời càng trầm xuống, yết hầu gợi cảm nhấp nhô chuyển động:
- Con xuống trước đi, chú đi lấy thuốc cho con!
Âm thanh của anh, trầm khàn thấy rõ.
Cho dù anh cố tình không thừa nhận, nhưng thân thể anh, thực sự, cái thân thể đáng chết này lại xảy ra phản ứng sinh lí với con nhóc này!
- Không phải chú nói tìm bác sĩ Hồ qua đây kiểm tra vết thương cho con sao?
Diễn Vĩ không nghe theo, lắc lắc đầu, thân thể bé nhỏ không yên phận đung đưa trên người anh:
- Vậy bây giờ con không bôi thuốc, đợi bác sĩ tới rồi tính.
Cử động giãy dụa của Diên Vĩ, không nghi ngờ, đối với Cố Cẩn Ngôn như là đổ dầu vào lửa.
Anh thở nặng nề, vừa muốn đưa tay ngăn Diên Vĩ lại, lại nghe Diên Vĩ lờ mờ hỏi anh:
- Chú đựng gì trong túi vậy? Thật cứng, chọc vào người con có chút khó chịu..
Cô vừa nói, vừa vươn tay sờ, muốn móc thứ đồ chơi cứng- dài kia ra khỏi " túi quần " của anh.
Cố Cẩn Ngôn đen mặt, vươn tay, lanh tay lẹ mắt bắt lấy đôi tay đang làm loạn của cô.
Lòng bàn tay anh, nóng bỏng, bao bọc lấy đôi tay nhỏ bé của cô, giống như một ngọn lửa đốt cháy bàn tay anh.
Lồng ngực to lớn của anh phập phồng mấy cái, trên trán không kìm được chảy mồ hôi, anh trầm giọng ra lệnh:
- Ngoan ngoãn đi xuống đi!
- Chú sao thế?
Diên Vĩ nhìn thấy anh có vẻ không ổn, một tay khác không bị bó buộc đưa lên sờ vào vầng trán nóng hầm hập của anh, chau mày:
- Thật nóng! Không phải chú bị sốt chứ?
Anh thực sự là phát "sốt" rồi(*)! Nhưng cùng với phát sốt trong miệng cô không hề có một chút liên quan!
Cố Cẩn Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, dứt khoát ôm cô từ trên người xuống, đứng lên, đi thẳng vào trong phòng.
Lúc này, miệng anh vô cùng khô nóng, ngay lập tức cần một ly nước lạnh hạ nhiệt, thuận tiện thức tỉnh đầu óc không tỉnh táo của chính mình!
Anh điên rồi, mới nảy sinh tà niệm với con nhóc này!
Xem ra, anh thật sự là thiếu phụ nữ quá lâu rồi!
Cố Cẩn Ngôn lấy một chai nước lạnh từ trong tủ, trực tiếp ngẩng đầu tu ừng ực, chị Lý giúp việc lúc này đang thu dọn phòng, nhìn thấy bộ dạng này của Cố Cẩn Ngôn liền bị dọa phát sợ:
- Tiên sinh, cậu bị sao vậy? Dù cậu có khát khát thế nào, cũng không thể tu nước lạnh như này được!
- Không sao, lúc nãy ăn cơm ở ngoài, cơm mặn quá.
Thật ra, vừa nãy anh ở ngoài, còn chưa kịp ăn gì.
- Chú không sao chứ?
Diên Vĩ đứng ngoài cửa phòng bếp, căng thẳng hỏi anh.
Cố Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô, để cái bình rỗng trong tay vào tủ, đóng tủ lại, bước ra ngoài, lạnh nhạt trả lời cô:
- Không sao.
Sau khi uống nước lạnh, rốt cuộc anh cũng đã bình tĩnh lại.
Diên Vĩ đứng sau lưng anh, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Sao con cảm thấy chú có chút kì lạ nhỉ?
Cố Cẩn Ngôn không chú ý tới cô, lúc này, sắc mặt anh lại âm trầm như cũ, thật sự rất khó coi.
Anh không phải là tức giận với cô, mà là tự giận bản thân mình!
Cố Cẩn Ngôn bước lên lầu, hướng về phía phòng mình, Diên Vĩ không yên tâm, bước sát phía sau anh.
Cho đến khi Cố Cẩn Ngôn mở cửa bước vào phòng ngủ, Diên Vĩ vẫn muốn theo anh vào nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn nghiêm khắc chặn lại;
- Chú muốn thay quần áo! Ngoài ra, phòng ngủ của đàn ông, con gái không nên tùy tiện ra ra vào vào!
Diên Vĩ nhún nhún vai tỏ ý sao cũng được:
- Dù sao trong lòng chú, con cũng không phải phụ nữ, cùng lắm thì là một đứa trẻ con!
Ánh mắt của Cố Cận Ngôn trầm xuống, không để ý tới cô, "pang" một tiếng đóng sầm cửa lại, còn mạnh mẽ khóa cửa.
"Cốc cốc" Diên Vĩ đứng ngoài gõ cửa.
Cố Cẩn Ngôn không chú ý tới cô, tháo chiếc cà vạt bị cô nới lỏng xuống vứt lên Sofa, cởi áo sơ mi trên người, bước vào phòng tắm,
Diên Vĩ đứng ngoài cửa vẫn đang quan tâm hỏi anh:
- Cố Cẩn Ngôn, chú thật sự không bị bệnh chứ?
- Một lát nữa bác sĩ tới, chú cũng để bác sĩ xem bệnh cho chú đi!
Cố Cẩn Ngôn vẫn không để ý tới cô, mở vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh chảy dọc từ trên đỉnh đầu xuống, để cho phần rung động tội lỗi kia cũng theo dòng nước lạnh kia mà tan biến.
Chú thích: (*) là hai từ đồng âm khác nghĩa