Lục Ngạn Diễm cũng không nói nữa mà đi thẳng tới tủ chứa đồ rồi lấy các thứ bên trong ra. Sau đó cô đến bên giường anh, cố gắng ép mình không nhìn những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể người đàn ông đó.
Cô ổn định hơi thở, cầm bông khử trùng và băng gạc lau sạch máu và nước mủ trên vết thương.
Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại:
- Lục Ngạn Diễm, anh còn là trẻ con đấy à? Bị thương mà không tự xử lý đi là sao? Cáu kỉnh với ai đấy? Anh có xứng với cái thẻ bác sĩ trên cổ không hả?
- Em mặc kệ tôi còn gì?
- Mặc kệ bệnh nhân là trái với y đức.
- Đau...
Bông y tế trên tay Lục Dung Nhan lơ đãng chạm vào chỗ đau của Lục Ngạn Diễm, khiến anh phải kêu lên một tiếng rồi cau mày:
- Cố ý hả?
- Bị thương thế thì không kêu đau, giờ bôi thuốc thôi mà không chịu được à?
Lục Dung Nhan liếc anh một cái, thấy sắc mặt anh trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh vì đau thì bỗng không đành lòng:
- Thuốc hơi rát, chịu đựng chút đi...
Giọng điệu mềm đi không ít.
Lục Ngạn Diễm không nói gì, chỉ nhắm nghiền hai mắt.
Đôi mày nhíu chặt hơi giãn ra.
Vết thương của anh đã được khâu lại và khử trùng nhưng bị rách ra lần nữa nên có dấu hiệu nhiễm trùng, Lục Dung Nhan lau cẩn thận vết máu và nước vàng trên đó, bôi thuốc và băng bó lại cẩn thận cho anh.
Dường như Lục Ngạn Diễm mệt lắm rồi, cả quá trình đó chỉ nhắm mắt như đang thiếp đi.
- Anh là bác sĩ, không cần tôi nhắc nhở những điều cần chú ý chứ hả.
Lục Dung Nhan nhìn anh một cái rồi đứng dậy rời đi.
Lục Ngạn Diễm trước sau chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có ý muốn liếc cô một cái.
Lục Dung Nhan từ từ đứng dậy, bỗng thấy điện thoại của Lục Ngạn Diễm để ở đầu giường kêu “tinh” một tiếng, tin nhắn wechat nhảy lên trên màn hình lọt vào tầm mắt cô.
Nội dung: Anh Ngạn Diễm, tối nay anh có sang phòng bệnh với em không? Một mình em ở đây sợ lắm, chờ anh!
- ...
Lục Dung Nhan cạn lời.
Chồng mình về rồi mà cô ta còn nhắn tin gợi tình cho em chồng, nghe được không?
Điếm, quá điếm!
Phục ả luôn rồi!
Lục Dung Nhan cười lạnh từ đáy lòng rồi thu hồi tầm mắt.
Đây là chuyện giữa hai người bọn họ thì liên quan gì đến cô cơ chứ? Dù sao cô cũng sắp li hôn rồi!
Lục Dung Nhan ép mình rộng lượng rồi đứng lên, không ngờ vừa bước được một bước thì người đàn ông trên giường đã nói một câu chẳng đầu chẳng cuối:
- Chuyện ở núi Lạc Nguyệt là do anh cả nhờ, tôi không thoái thác được.
Lục Dung Nhan bỗng khựng lại, lòng giật nảy, câu này... có ý gì? Anh ta đang giải thích với cô sao? Giải thích gì chứ? Có gì mà giải thích? Hơn nữa anh ta mà cũng biết giải thích cơ à? Làm sao có thể?!
Cuối cùng Lục Dung Nhan không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, nhưng Lục Ngạn Diễm trên giường vẫn im lặng, dường như câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác của cô thôi.
Chắc là ảo giác!
Lục Dung Nhan quay người, lặng lẽ đi ra khỏi văn phòng của Lục Ngạn Diễm.
...
Ở cửa văn phòng khoa Ngoại thần kinh.
Lục Ngạn Sinh cao lớn mặc quân trang đứng thẳng ở đó, bên người còn có một vali hành lý quân dụng xanh sẫm.
Giang Mẫn đứng đối diện với anh.
Giang Mẫn là một cô gái rất cao nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu, cô bấu tay vào vạt áo blouse, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt mà chỉ rũ mắt hỏi anh:
- Thủ trưởng Lục có chỉ thị gì sao?
Lục Ngạn Sinh vẫn nhìn cô đăm đăm:
- Chuyện phẫu thuật cho vợ anh...
Hai chữ “vợ anh” đơn giản và trực tiếp đâm thẳng vào tim Giang Mẫn đau thắt, cô ngẩng đầu lên, không chờ Lục Ngạn Sinh nói tiếp đã vội chặn lời:
- Thủ trưởng Lục, tôi biết anh muốn nói gì, đây là công việc của tôi nên anh không cần cảm ơn tôi đâu.
Cô cố gắng hết sức ép giọng nói của chính mình trở nên bình tĩnh.
Ánh mắt Lục Ngạn Sinh nhìn cô bỗng trở nên sâu thẳm, như thể muốn nhìn xuyên qua tâm can cô. Thế nhưng đối diện với đôi mắt dịu dàng kia, Giang Mẫn lại chẳng nhìn ra cảm xúc nơi người đàn ông ấy. Cô bị nhìn đến phiền lòng, đang định lấy cớ rời đi thì anh bỗng thốt lên:
- Mẫn Mẫn.
Hai tiếng giản đơn nện xuống lồng ngực Giang Mẫn, tê rần, cô có ảo giác như họ đã trở về quá khứ.
Về lại cái ngày họ gặp nhau làn đầu tiên.
- Em bảo trọng.
- Ừ.
Giang Mẫn gật đầu, sau đó mở cửa phòng mà chạy vào như bỏ trốn. Mãi đến khi ấy cô mới nhận ra khóe mắt đã ướt nhòe.
Cô trở nên yếu ớt như thế từ bao giờ chứ?
Bao nhiêu năm nay cô vẫn nghĩ mình đã quên rồi, thế nhưng khi anh gọi hai tiếng “Mẫn Mẫn” kia, cô lại nghe thấy tiếng trái tim giá băng vụn vỡ, lòng đau như kim đâm muối xát.
Những hình ảnh trong quá khứ lướt qua trí óc cô như một bộ phim.
Ngày ấy... năm ấy...
Trời trong nắng ấm, gió thổi chan hòa, lòng người sảng khoái, rộn rã mùa yêu. Năm ấy, Giang Mẫn cảm thấy như thế đó.
Cô mặc bộ bikini khêu gợi đứng bên bể bơi, nhìn anh trai đưa một người đàn ông đẹp trai chững chạc, cao lớn tráng kiện, toàn thân tiết ra hoocmon giống đực, để nửa thân trần, chỉ mặc một chiếc quần bơi lam đậm đi về phía mình.
Trong chớp mắt ấy, Giang Mẫn có ảo giác cả cơ thể của người đàn ông kia đều đang phát sáng, khiến cho mắt cô nheo lại và con tim thì đập rộn ràng.
- Tiểu Mẫn, đây là chiến hữu của anh, Lục Ngạn Sinh,
Lục Ngạn Sinh? Người đã đẹp mà tên còn dễ nghe!
Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Giang Mẫn khi ấy. Cô vừa định giới thiệu cho thật là đoan trang lịch sự thì bỗng trượt chân một cái rồi tặng cho anh một tiếng “TÙM”.
Cô ngã nhào vào bể bơi.
Mà Giang Mẫn thì không biết bơi, vừa ngã vào nước đã sặc tơi bời, cứ thế mà vừa vùng vẫy vừa hét lên như con vịt cạn:
- Anh ơi, cứu em với...
- Anh ơi em sắp chết rồi! Cứu em!
- Anh ơi... anh gì đẹp trai ơi, cứu!
- ...
Theo những gì Lục Ngạn Sinh kể lại thì lúc đó cô quá sợ hãi, nên hét đến lạc cả giọng.
Thế mà ông anh Giang Trình Minh đứng trên bờ không những thấy chết không cứu mà còn cười cô, làm cho cô mất sạch cả mặt mũi trước giai đẹp.
Khi Giang Mẫn nghĩ chắc chắn là mình tiêu rồi, thì một cánh tay cường tráng bỗng vươn đến, ôm eo cô, xốc cô lên khỏi mặt nước.
Vừa rời mặt nước, Giang Mẫn đã thở dốc từng cơn.
- Có dưỡng khí sung sướng quá!
Cô cảm động suýt khóc.
Mãi đến bây giờ cô mới nhận ra người vừa cứu mình.
Đó là anh đẹp trai ban nãy!
Bây giờ anh ấy vẫn còn ôm eo cô chưa buông.
Lại còn không mặc áo.
Mà cô chỉ mặc có mỗi một bộ bikini khêu gợi.
Cô há miệng thở dốc, đôi gò bồng đảo cứ nhấp nhô trên lồng ngực tráng kiện của anh.
Phập phà phập phồng, chạm nhẹ, chạm nhẹ...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Mẫn đỏ bừng lên.
- Em... em cảm ơn!
Cô cuống quýt nói cảm ơn:
- Em cứ tưởng em sắp chết rồi cơ.
Lục Ngạn Sinh nhếch miệng cười nhẹ:
- Đứng lên đi.
Nói xong, anh thả lỏng tay, buông Giang Mẫn trong lòng ra.
- Hả?
Giang Mẫn sợ quá hét lên một tiếng rồi ôm chặt cổ Lục Ngạn Sinh theo bản năng:
- Cứu em! Đừng buông ra mà!
Cả người cô treo trên người Lục Ngạn Sinh, khuôn mặt áp sát lồng ngực nóng ấm rắn chắc.
Tiếng cười khoái trá của ông anh trai vang lên giòn giã.
Giang Mẫn điên tiết nghiến răng ken két.
Anh đẹp trai bỗng nói:
- Co hai chân lên trước ngực rồi thử đứng xuống đi.
Nói xong, anh vẫn đỡ eo cô nhưng không mạnh tay, chỉ để cô an tâm hơn mà tôi.
- Em không dám...
Giang Mẫn run sợ nói trong lòng anh.
Người đàn ông bật cười rồi nói nhỏ:
- Nước ở đây có 1m2 thôi.
- ...
- Há há há há há
Giang Trình Minh cười phá lên làm cho Giang Mẫn xấu hổ muốn đào cái lỗ mà chui.
Cô đỏ mặt, rồi thử đứng lên theo lời người đàn ông kia nói.
Đúng là... nước chỉ đến ngực cô, không thể chết đuối được.
Nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhác của mình ban nãy là Giang Mẫn lại muốn tìm cái lỗ nẻ cho rồi.
Cô ngượng ngùng ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt:
- Cảm ơn anh nhé anh đẹp trai.
- Gọi anh là Ngạn Sinh.
A đúng rồi! Anh ấy là Lục Ngạn Sinh! Cô nhớ kĩ cái tên rất hay này mà!
- Em là Giang Mẫn!
Giang Mẫn ngẩng đầu lên, tự giới thiệu.
Anh cười khẽ:
- Mẫn Mẫn.
- Mẫn Mẫn?
Giang Mẫn bật cười:
- Anh nghĩ anh là Trương Vô Kị à?
Dưới ánh mặt trời là nụ cười của người đàn ông kia, rất tươi.
Giang Mẫn nghiêng đầu nở nụ cười:
- Tuy anh không phải là Vô Kị ca ca, em cũng không phải là Triệu Mẫn, thế nhưng em thích cách gọi Mẫn Mẫn này, cứ gọi thế đi!
Mẫn Mẫn...
Mẫn Mẫn...
Tiếng gọi ấy như một nhát dao đâm thấu tim cô, chỉ cần bị người nhắc đến là lòng đau như cắt.
Cô không phải là Triệu Mẫn của Trương Vô Kị, nhưng không lâu trước đây, cô từng muốn làm Mẫn Mẫn của Lục Ngạn Sinh.
Bởi vì anh đã cứu cô, cô thậm chí còn e thẹn nói với anh rằng, ơn cứu mạng này, lấy thân báo đáp...
Nhưng sau đó... sau đó chuyện cũ chỉ nằm lại nơi thanh xuân mà bọn họ đã mất đi.
Giờ đây cô vẫn một thân một mình, mà anh đã có người ở bên anh trọn đời trọn kiếp.