Ngày hôm sau--
Khi quản lý của thư viện đến quét dọn thư viện, Mộ Sở và Lâu Tư Trầm nằm trên bàn mới tỉnh giấc.
Nhân viên quản lý nhìn thấy hai người ôm nhau nằm đó, giật mình một cía:
-Ây da! Thì ra bên trong có người! Hôm qua lúc gọi hai người, sao không lên tiếng?
Mộ sở liền vội vàng từ trong long Lâu Tư Trầm nhảy ra:
-Xin lỗi, chú, hôm qua hai người chùng tôi xem sách say sưa quá, không nghe tiếng chú gọi.
Cuối cùng là xem sách đến say sưa? Hay là làm việc xấu gì đó đến say sưa?
Má Mộ Sở đỏ ửng lên, nhìn Lâu Tư Trầm bên cạnh, hắn còn đang trong trạng thái ngủ, vẫn còn đang mơ hồ.
-Tôi thấy không phải nghe không thấy đi? Mấy cặp đôi yêu nhau như cô cậu, cũng quá liều đi! Đêm hôm ngủ lại ở đây, lạnh nhưu nào đó!
Cặp đôi? Yêu nhau?
Cô và chủ nhiệm Lâu?
Hơ......
Mộ Sở vừa muốn giải thích, tay liền bị một bàn tay lớn kéo lấy, thì thấy Lâu Tư Trầm bên cạnh đứng lên:
-Chú à, buổi tối mà tắt máy sưởi, thật là muốn mạng người mà!
-......
-Đi thôi.
Lâu Tư Trầm kéo tay Mộ Sở, đi ra khỏi thư viện.
-Đợi chút, đợi chút!!
Mới điu hai bước, Mộ Sở mới nhớ ra liuaajn văn của mình, liền quay về thu dọn sách vờ, Lâu Tư Trầm đứng tại chỗ đợi cô.
Mộ Sở ôm lấy sách và túi đi tới, hắn thuận tay cầm lấy giúp cô:
-Mời tôi ăn sáng.
-...... Tôi không có tiền!
-......
-Chủ nhiệm Lâu, anh mời em đi! Anh là đại gia.
-Của ai người đó ăn, hảo tụ hảo tán!
-......
-Hẹp hòi!!
Vừa đến làm việc, Trình Huyên Oánh không ngờ vừa đi qua thư viện, liền thấy bóng lưng quen thuộc của Lâu Tư Trầm từ thư viện bước ra, cô kinh hỉ, vừa mới định đi đến, thì ai ngờ giây sau liền thấy khuông mặt đầy ý cười của Tần Mộ Sở bước theo ra.
Cô liền trốn sang một bên.
Không nghi ngờ gì, gương mặt Tần Mộ Sở cười hạnh phúc, đâm thẳng vào mắt cô.
Cô mau chõng mở điện thoại, nhanh chóng chụp lại hình ản hai người thân mật lại, sau đó ẩn danh gửi cho Vương Khỏi Lệ.
...
Văn phòng khoa ngoại thần kinh--
-Bảo bối, con tên gì?
-Con tên Đuôi Nhỏ!
-Wow! Con dễ thương quá! Cứ như một con búp bê, đáng yêu quá......
-Cám ơn chị!
-Con đến đây tìm ai?
-Con đến tìm soái...... chú Lâu!
Mọi người nghe giọng mềm mại của bé con đều che miệng cười:
-Chú Lâu đẹp trai nha! Chú ấy còn chưa đi làm, chắc là con phải đợi chú ấy một lúc nữa đó.
-Không sao! Con cũng không có việc gì, con đợi chú ấy.
Trong lòng bé con ôm lấy một con búp bê, ngồi ở ghế chờ, an an phận phận mà đợi chú đẹp trai của nó.
Khi Mộ Sở và Lâu Tư Trầm đến văn phòng khoa thì thấy cảnh này.
Một đám bác sĩ y tá, bất luận là nam hay nữ, đều ngồi trước một bé con, cầm các loại kẹo bánh chơi với bé.
Mà bé con đó là ai?
Đương nhiên là Đuôi Nhỏ nhà cô rồi!
-Chú đẹp trai!!
Vừa thấy Lâu Tư Trầm, Đuôi Nhỏ hưng phấn từ trên ghế nhảy xuống, hướng về phái hắn mà chạy tới, sau đó, ôm chặt lấy đôi chân dài của hắn.
Đôi mắt to tròn lại hướng về phía Mộ Sở phía sau, nhăn mày nhìn cô.
Đầu của Mộ Sở to lên rồi!
Con nha đầu này, thật là đến!
Lâu Tư Trầm không ngờ bé con sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, hơi bất ngờ, sau đó, liền ôm lấy bé con dưới chân mình vào lòng:
-Sao con đến đây rồi?
-Đương nhiên là nhớ chú đó!
Bé con nói xong, lại chớp chớp mắt với Lâu Tư Trầm:
-Chú ơi, dì đó là bạn gái của chú hã? Hai người cùng nhau đi làm nha!
Dì trong miệng của bé con, đương nhiên là mẹ của bé tiểu thư Tần Mộ Sở rồi!
Mộ Sở hiển nhiên không ngờ đến con mình sẽ thẳng thắng như vậy, còn cự kì tự nhiên.
Lời của bé con vừa thootys ra, những ánh mắt tò mò liền quét qua Mộ Sở một cía, khiếng mặt của Mộ Sở đỏ cả lên.
Con nha đầu thúi này!! Thật sự đẩy cô vào hố lửa rồi.
Muốn giáo huấn con bé vài câu, nhưng lại không được!
Mộ Sở ngại đến gấp gáp, liền lắc tay giải thích:
-Mọi người đừng nghe con bé nói bậy, chúng tôi...... chúng tôi vừa vô tình gặp nhau ở dưới mà thôi.
-Bác sĩ Tần, cô đừng căng thẳng! Chúng tôi cũng có nói gì đâu, cô xem chủ nhiệm Lâu, bình tĩnh như vậy!
Lâu Tư Trầm vẫn gương mặt điềm nhiên:
-Nửa giờ sau, mở hội thảot! Tất cả bác sĩ, bao gồm cả thực tập sinh bắt buộc đều phải có mặt.
-Vâng!
Lâu Tư Trầm ra lệnh xong, liền ôm Đuôi Nhỏ trong lòng về văn phòng của mình.
Tim của Mộ Sở cũng căng thẳng lên!
Quỷ mới biết con nha đầu đó có làm lộ cái gì không!
Kết quả, Lâu Tư Trầm vừa mới ôm lấy con bé đi, đồng nghiệp trong khoa liền bắt đầu thảo luận.
-Này, mọi người có thấy, bé con lúc nãy nhìn trông rất giống với chủ nhiệm Lâu của chúng ta không! Có không có không?
-Cô cùng thấy vậy sao? Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi thấy vậy thôi đó!
-Đúng đó đúng đó! Nếu như không biết chủ nhiệm Lâu độc thân, tôi còn tưởng đó là con gái của chủ nhiệm Lâu rồi!
-Con riêng cũng không chừng......
Có người lén lút thấp giọng nói một câu.
-......
Một câu “con riêng” đó đâm thẳng vào tai của Mộ Sở, cực kì nhức tai.
Cô bất giác chau mày:
-Được rồi, có thời gian ở đây tám chuyện, chi là mau chóng sắp xếp lại tài liệu cho hội nghị đi! Một lát nữa là phải hợp rồi!
Nghe Mộ Sở nói vậy, mọi người mới phân tán ra.
Trong văn phòng chuyên dụng của Lâu tư Trầm--
Thân hình nhỏ nhắn của bé con làm ổ trên xế xoay, ghết quá lớn, hai chân nhỏ ngắn của cô ko chạm được xuống dưới, chỉ có thể đưa thẳng chân ra.
Trong tay nhỏ cầm lấy một cây kẹo hình nhân vật hoạt hình, lưỡi nhỏ đưa ra, liếm mút cây kẹo, hình bóng chăm chú đó, khỏi nói cũng quá dễ thương đi!
-Mẹ con đưa con qua sao?
Lâu Tư Trầm ngồi trên cái ghế đối diện cô bé, hỏi nó.
-Là cô y tá.
Nhóc con vẫn đang chăm chú en kẹo mà trả lời.
Đột nhiên, nhớ đến gì đó, liền lắc cái đầu, hỏi hắn:
-Chú ơi, chú vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của Đuôi Nhỏ nha! Dì đó là bạn gái của chú sao?
-Không phaỉ.
Lad vợ mới đúng!
-Vậy chú thấy dì đó như thế nào?
Bé con nhanh chóng nhảy từ trên ghế xuống, leo lên bàn làm việc của hắn, gương mặt trông đợi hắn trả lời.
Lâu Tư Trầm chớp mắt, hồ nghi nhìn con bé:
-Sao vậy? Muốn giới thiệu cô ấy làm bạn gái chú sao?
Hey! Đúng là đoán một cái là ra nha!
Bé con ngậm kẹo, cái đầu như chim gõ kiến vậy:
-Con thấy dì đó trông cực kì không tệ, chú ơi, chú thấy sao?
-Miễn cưỡng, bình thường!
-......Ở đâu bình thường chứ?
Đôi mắt mong đợi của bé con tối đi vài phần.
-tướng mạo bình thường, tính cách bình thường, thân hình bình thường, năng lực làm việc bình thường!
Nhưng thắng ở chỗ, hắn thích.
-......
Cái đầu nhỏ nhắn của bé con cúi rập xuống.
Xem ra con đường theo đuổi chồng của mẹ, thật là vô vọng rồi!
Bé con bắt đầu đau lòng Sở Sở nhà bé rồi!
Mộ Sở bị Lưu Trị Tân gọi đi viết toa thuốc cho bệnh nhân phòng VIP25.
Nghe nói bệnh nhân này vì làm việc mà bị thương, hình như là bị đồ vật rơi từ trên cao trúng đầu bị thương.
Mộ Sở lịch sự gõ cửa phòng ba tiếng, sau đó mởi đẩy cửa đi vào, nhưng lại nhìn thấy đang có người thăm bệnh, gây người ra.
Ngoài ý muốn, đó lại là Trọng tiên sinh cô gặp hôm đi thăm mội của mẹ cô.
Ông một thân tây trang, khí chất đầy người, nhìn thì biết là một nhân vậy lớn trong xã hội.
-Trọng tiên sinh?
Mộ Sở choáng váng.
Mà lúc này, hiển nhiên người đàn ông đó cũng nhận ra cô:
-Mộ Sở?
-Vâng, là cháu! Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
-Đúng vật, thật trùng hợp!
Người đàn ông trung niên cười nhẹ gật đầu.
-Bệnh nhân là là......
-Anh ta là nhân viên của công ty chú, bởi vì làm việc mà bị thương, là cấp trên của anh ta cũng nên đến thăm bệnh một chút.
-Thì ra là vậy.
Mộ Sở gật gật đầu, cười nhẹ:
-Trọng tiên sinh, phẫu thuật của vị tiên sinh này là đích thân chủ nhiệm Lâu của khoa cháu làm, y thuật của anh ấy cực kì cao, tin là vị tiên sinh này rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.
Trọng tiên sinh cười thâm ý:
-Vậy thì tốt.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên, cửa phòng có người đẩy ra, nhìn thấy Lâu Tư Trầm một thân áo trắng từ ngoài bước vào.
-Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến! Trọng tiên sinh, đây chính là chủ nhiệm Lâu mà cháu vừa nhắc đến.
Mộ Sở liền giới thiệu hai người với nhau.
-Ba--
Lâu Tư Trầm đột nhiên kêu một tiếng.
-......
Hắn vừa gọi cái gì?
Mộ Sở một giây ngây ra, còn tưởng là cô đã nghe nhầm.
Vừa nãy Lâu Tư Trầm gọi Trọng tiên sinh là...... ba?
Lâu Trọng Bách dường như nhìn ra trong mắt Mộ Sở có tia ngạc nhiên, cười nói với cô:
-Không trùng hợp, chú vừa hay là ba của vị chủ nhiệm Lâu y thuật cực kì cao mà cháu nói đến!
-......
Cảm thấy ánh mắt của Lâu Tư Trầm hướng về phía mình, Mộ Sở hai má nóng hổi, khuống mặt ngại ngùng.
Cô làm sao cũng không ngờ đến hai người này lại là ba con!!
Đây thật sự là quá ngượng ngùng rồi!
-Hai người quen nhau?
Lâu Tư Trầm hỏi Lâu Trọng Bách ba mình.
-Ừ, vừa hay là người quen cũ của mẹ cô bé.
Nhắc đến mẹ của mình, Mộ Sơ vẫn là không được tự nhiên cho lắm.
Ba Lâu này và mẹ của mình cuối cùng có quan hệ gì? Giống như mẹ Lâu mà hận mẹ cô sao, hay là trái ngược với bà ta? Nhưng mà nhớ đến hôm ở trước mộ mẹ cô bộ dạng đó của ông thì dường như không phải có thù gì với mẹ cô mà? Quan hệ của họ cuối cùng là như thế nào?
-Lâu tiên sinh, chủ nhiệm Lâu,. hai người nói chuyện, cháu đến viết toa thuốc cho bệnh nhân ạ......
Mộ Sở tìm một lý do, rời đi.