- Vốn dĩ con cũng không biết hắn, chỉ biết hắn tên Hoắc Thận.
Nghĩ đến thằng khốn đó, Diên Vĩ lại nhíu mày ghét bỏ.
- Với lại, con là bị hắn cưỡng bức đó, vốn dĩ con đâu có thích hắn, càng không muốn có hành động thân mật gì với hắn, con không bao giờ quen nhau yêu đương với thằng khốn này đâu!
- Vậy là, hai con cái gì cũng chưa làm.
Lời nói này, Cố Cẩn Ngôn là dùng câu khẳng định để nói.
Anh tin đứa nhỏ này không làm chuyện gì vượt quá mức với phái nam đâu!
Diễn Vĩ nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của anh, không giấu anh nữa, nói sự thật với anh:
- Hắn cắn con một cái, con tức quá, mới cắn lại hắn một cái.
Đó giờ cô là người ăn miếng trả miếng, là người không bao giờ chịu thua.
Ăn hiếp cô, đương nhiên cô sẽ ăn hiếp ngược lại!
Đôi mắt sâu thẵm của Cố Cẩn Ngôn như sáng lên, khóe mắt như chứa đầy những tâm trạng phức tạp, nhưng gương mặt của anh vẫn lãnh đạm, như không có tâm trạng gì khác vậy, chuyển ánh nhìn về phía cô chủ nhiệm của Diên Vĩ.
- Cô Lý, cho hỏi chỉ với những tấm hình này, cô cảm thấy có thể nói rõ được vấn đề gì sao?
Cô chủ nhiệm bị Cố Cẩn Ngôn hỏi đến ngẩn người.
- Có thể nói được nó đang quen nhau sao? Hay là đang làm bại hoại đến thuần phong mỹ tục với người khác?
Chẳng lẽ những tấm hình này vẫn chưa nói rõ được vấn đề gì sao?
Cô giáo hỏi ngược lại Cố Cẩn Ngôn.
- Nhưng lúc nãy cô cũng nghe rồi, học sinh của cô nói nó không có yêu đương, thậm chí còn không quen thân với học sinh nam đó, nó xuất hiện ở đó, bị người khác chụp được những tấm hình này, cũng là bị người khác cưỡng bức đó! Còn những tấm hình này, theo tôi thấy, là đứa nhỏ của tôi bị người ta ăn hiếp đó, thậm chí còn bị học sinh nam có ý đồ xấu xa dê xồm nữa, nhưng giờ cô không những không quan tâm đến học sinh của cô, ngược lại còn chất vấn nó làm những chuyện đồi bại với học sinh nam kia, cô Lý, tôi hi vọng cô với tư cách là giáo viên tốt, trong hoàn cảnh đúng đắn, nên nghe những sự thật từ miệng của học sinh cô, nếu chỉ nhìn hình mà phán, thì cô với những học sinh bình luận đầy rẫy dưới những tấm hình, có gì khác nhau chứ? Còn nữa, đạo đức của học sinh nam đó, tạm thời tôi không nói đến, nhưng con cái của tôi, tôi hiểu rõ nhất, tuy nó hơi quậy phá, nhưng đạo đức đó giờ vẫn rất tốt, còn những cảnh tượng đồi bại mà mọi người tưởng tượng ra, nó vẫn còn nhỏ, không hiểu gì đâu.
- ... ...
Cô giáo Lý bị những lời nói của Cố Cẩn Ngôn làm cho không trả lời được mà ngẩn người ra đó.
- Cô Lý, nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi dẫn nó ra ngoài trước nha!
Cố Cẩn Ngôn cũng không đợi cô chủ nhiệm trả lời, kéo Diên Vĩ, đi ra khỏi phòng làm việc đó.
Ngay lúc này đây, gương mặt của anh, tối sầm lại, như sắp có giông bão kéo đến, không còn vẻ mặt lãnh đạm lúc nãy nữa.
Lúc này, toàn thân lạnh đến nỗi như vừa mới bước ra từ băng đá vậy, tay của Diên Vĩ bị anh kéo đi, dường như cũng bị hắn đóng băng lại vậy.
Cho đến khi kéo Diên Vĩ đi đến cổng trường lớn, Cố Cẩn Ngôn mới buông cô ra.
- Nói cho chú biết đi, cái gì mà nó cắn con một cái, con cắn lại một cái?
Cố Cẩn Ngôn cúi người xuống lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
- Tần Diên Vĩ, con thật sự không biết nam nữ phải có khoảng cách, hay là con lại giả vờ ngây ngô trước mặt chú nữa?!
Vậy là, bộ dạng lúc nãy che chở cho cô ở trước mặt cô giáo, chỉ là bộ dạng cố tình làm ra thôi sao?
Tình hình này, anh như vậy, là đang nổi giận thật rồi!
- Nếu không thì phải làm sao?
Diên Vĩ có chút ủy khuất.
- Con đâu thể đứng đó để hắn ăn hiếp rồi cho qua! Hắn cắn con ra nông nỗi này, chẳng lẽ con cứ mặc hắn cắn sao? Nếu không cắn hắn bị thương, con sẽ không cam lòng đâu!
- ... ...
Nhìn đứa nhỏ đang chỉ chi đôi môi sưng đỏ của mình, Cố Cẩn Ngôn cảm thấy tức muốn điên người, nhưng anh cũng không biết làm sao với đứa nhỏ này nữa.
Anh có chút kích động, muốn đem thằng khốn đã chiếm tiện nghi của đứa nhỏ ra đánh cho một trận! Không dám tưởng tượng, một ngày nào đó ba ruột của cô mà biết được chuyện này sẽ phản ứng như thế nào, chắc là nổi trận lôi đình luôn đấy! Phản ứng chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn cả anh.
- Cho dù thế nào, sau này con tránh xa thằng nhóc đó ra một chút! Con có nghe không?
Cố Cẩn Ngôn cảnh cáo cô.
- Con nhất định sẽ tránh xa hắn ra!
Diên Vĩ gật đầu hứa hẹn.
Cô còn muốn tránh xa hắn cả ngàn thước nữa kìa!
- Lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, chú sẽ gọi điện báo cáo thẳng cho ba mẹ của con biết.
Cố Cẩn Ngôn dọa cô.
- ... ... Chú Cố, chỉ có con nít mới hở tí là méc ba mẹ thôi!
Đôi mắt của Diên Vĩ nhìn lên trên cao một cái, khinh bỉ anh.
Cố Cẩn Ngôn đưa tay ra, từ đằng sau kéo cổ cô lại, cúi thấp người xuống, gần cô hơn, nghiêm giọng cảnh cáo cô:
- Vì vậy, nếu không muốn ba mẹ con biết, thì phải ngoan ngoãn nghe lời! Nếu dám tái phạm, con sẽ biết hậu quả!
- ... ...
Diên Vĩ cảm thấy, ánh mắt của anh nói với mình, nếu mình còn tái phạm nữa, tuyệt đối không phải chỉ méc ba mẹ mình đơn giản vậy đâu!
Dường như sẽ nhốt cô lại treo lên đánh một trận no đòn.
Diên Vĩ căng thẳng nuốt nước bọt.
- Con biết rồi. Con hứa, nhất định không có lần sau.
Vậy thì tốt!
Cố Cẩn Ngôn hài lòng buông Diên Vĩ ra.
- Đi lên lớp đi! Tan học thì về nhà sớm, chỗ nào cũng không được đi!
- ... ... Dạ!
Diên Vĩ ngoan ngoãn trả lời, không dám làm trái ý anh.
Tối khuya, vì Cố Cẩn Ngôn có quá nhiều việc phải làm, cũng gần 10 giờ rồi, anh vẫn chưa về.
Sau khi Diên Vĩ tắm xong, nằm lên chiếc giường công chúa của mình, chán nản lười biếng đợi anh.
Cô có thói quen như vậy, tối nào sau khi đợi anh về nhà, mới chịu đi ngủ, trừ khi anh đi công tác thôi.
Diên Vĩ nghe được một lúc nhạc dương cầm, sau đó rảnh rỗi quá, đột nhiên nhớ lại những ngày trước mình ở siêu thị bách hóa gắp được một con gấu bông, cô vẫn còn chưa kịp dọn ra nữa!
Lúc này, trong những đống đồ bừa bộn có một cái thùng bảo bối, mà cái thùng đó dường như đã không đầy quá rồi.
Vì vậy, cũng là lúc nên dọn dẹp rồi, nhất định phải dọn ra được chỗ trống, để để đồ mới vào.
Diên Vĩ ngồi trước thùng bảo bối của cô, bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp.
Dọn chưa được một nửa, liền bị món đồ mới lạ trước mắt thu hút.
... ... Durex, bao cao su?!
Lồng ngực của Diên Vĩ đập nhanh hơn hẳn, đem món đồ đó từ trong thùng bảo bối ra.
Lúc này, cô không còn tâm trạng nào mà dọn dẹp tiếp nữa, đóng thùng bảo bối lại, nằm trên giường, liền bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu món đồ mới vừa mới thấy được.
Không biết tại sao, chỉ nhìn chiếc hộp nhỏ bên ngoài thôi, gò má của cô đột nhiên lại nóng lên.
Nếu cô không biết chiếc hộp đó dùng để làm gì, thì cô đúng là đứa khờ rồi!
Nhưng mà, tuy cô biết nó dùng để làm gì, nhưng cụ thể, cô chưa thấy qua, càng không biết rốt cuộc xài như thế nào, nói thật, nói không tò mò về nó, thì nhất định là giả rồi!