Sáng sớm thứ bảy.
Khi Tô Giải Ngữ xuất hiện bên cạnh Diên Vĩ, cô mới muộn màng ý thức được, cái Cố Cẩn Ngôn gọi là về nhà, không phải chỉ là một câu chuyện đơn giản như vậy.
Vậy mà lại là Cố Cẩn Ngôn đưa cô ta về nhà gặp trưởng bối!
Diên Vĩ đã từng nghĩ qua dứt khoát không trở về, nhưng nhớ đến bố mẹ cùng ông bà nội vẫn đang ở thành phố C trông mong mình, Diên Vĩ cuối cùng cũng nhắm mắt đưa chân ngồi lên xe.
Trên xe, Diên Vĩ ôm cặp sách ngồi ở ghế phía sau, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt, không nói một câu.
Vừa nhìn đã biết cô hôm nay tâm trạng không tốt.
Nhưng Tô Giải Ngữ đang ngồi ghế bên cạnh Cố Cẩn Ngôn thì hoàn toàn khác, cô ta hôm nay cố ý trang điểm theo phong cách tự nhiên nhưng vẫn vô cùng tinh tế, nhìn vừa rực rỡ vừa đoan trang, khí sắc vô cùng tốt.
- Cẩn Ngôn, bây giờ em rất căng thẳng.
Tô Giải Ngữ nói, giơ tay ra nắm lấy bàn tay phải của Cố Cẩn Ngôn:
- Anh sờ xem, tay em bây giờ bắt đầu đổ mồ hôi rồi, cũng không biết bác trai bác gái có hài lòng em không...
Cố Cẩn Ngôn dường như không ngờ Tô Giải Ngữ sẽ đột nhiên nắm lấy tay mình, anh dừng lại một chút, nhưng cuối cùng không hề kéo tay cô ta ra, chỉ mặc cho cô ta nắm tay mình.
Cô ta là bạn gái của anh, dù sao cũng chỉ là một cái nắm tay mà thôi, đây không phải là lẽ đương nhiên sao?
Cố Cẩn Ngôn không tự chủ thông qua gương chiếu hậu nhìn cô nhóc đang ngồi phía sau, nhưng lúc này, Diên Vĩ đã thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lúc nãy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong đôi mắt như có gợn sóng lăn tăn.
Hồi lâu sau, cô vẫn cứ nhìn chăm chú như vậy, bộ dáng như muốn đục một lỗ giữa tay hai người bọn họ.
Ánh mắt sắc bén của Cố Cẩn Ngôn trầm xuống một chút, lại nghe Diên Vĩ ngồi sau lạnh lùng nói một câu:
- Dì Tô, dì có thể để Cố Cẩn Ngôn chuyên tâm lái xe không?
Nói xong, Diên Vĩ hờ hững chuyển ánh mắt từ hai bàn tay nắm chặt của bọn họ sang khuôn mặt rạng rỡ như hoa của Tô Giải Ngữ:
- Đây là đường cao tốc, nếu xảy ra chuyện gì, dì chịu trách nhiệm sao?
Câu hỏi của Diên Vĩ, không để lại chút mặt mũi nào cho Tô Giải Ngữ.
Đặc biệt à tiếng " Dì Tô " càng khiến Tô Giải Ngữ tức đến bốc khói, đang nghĩ muốn trả đòn cô nhưng lại ngại Cố Cẩn Ngôn dang ở đây, cô thật sự không tiện nói gì, chỉ đành nuốt lại cơn tức giận vào bụng.
Cố Cẩn Ngôn thông qua kính chiếu hậu, nhìn cô thật sâu:
- Yên tâm, chú sẽ không để con xảy ra chuyện.
Nói xong, anh buông bàn tay của Tô Giải Ngữ.
Tô Giải Ngữ dường như có chút không vui, cô ta chép chép miệng, ngượng ngùng rút tay về, Diên Vĩ lại hướng mắt ra nhìn cửa sổ, cũng không nói thêm gì nữa.
Lồng ngực, thật khó hiểu, lại có chút cảm giác buồn phiền.
Bên trong lồng ngực giống như bị một viên đá lớn đè lên, khiến cô không thể thở nổi.
..........................................................
Mấy tiếng sau, xe dừng lại trong sân nhà Cố Cẩn Ngôn.
- Ai ya! Con nhóc này chính là Đuôi Nhỏ nhà Mộ Sở hả! Lớn lên thật vô cùng đáng yêu!
Diên Vĩ vừa xuống xe, mẹ Cố Cẩn Ngôn đã nhiệt tình bước tới đón cô.
Diên Vĩ có chút được yêu quý mà lo sợ.
Đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ của Cố Cẩn Ngôn, mẹ Cố Cẩn Ngôn tuổi tác tương đương bà nội cô, là một bà lão mặt mũi hiền lành phúc hậu, nhìn có vẻ rất dễ sống chung.
- Gọi bà nội.
Cố Cẩn Ngôn không biết từ lúc nào đã đứng phía sau nhắc nhở cô.
Mẹ Cố Cẩn Ngôn hiền lành nhìn cô, dường như đang đợi cô gọi bà.
Nhưng Diên Vĩ cứ đứng đực ở đó, làm thế nào cũng không gọi được tiếng " Bà nội " , đôi môi đỏ mọng càng mím chặt hơn.
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô thật sâu.
Mẹ Cố cũng phát hiện ra Diên Vĩ không được tự nhiên, ngược lại cũng không để ý, chỉ cười nói:
- Con nhóc có thể còn chưa quen! Về sau gặp mặt nhiều hơn là được!
- Bác gái!
Tô Giải Ngữ vẫn đứng bên cạnh từ nãy giờ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào cuộc nói chuyện của hai người, cô ta ân cần, niềm nở tặng món quà trong tay cho mẹ Cố:
- Con chào bác, đây là chút quà nhỏ con mua tặng bác trai bác gái, hi vọng hai bác sẽ thích.
Mẹ Cố bây giờ mới chú ý tới Tô Giải Ngữ, ánh mắt bà sáng lên:
- Là Tiểu Tô hả? Bác có nghe Cẩn Ngôn nhắc đến con! Chặc chặc! Là nhà nào nuôi được cô con gái ưu tú như vậy!
Không khó nhìn ra, mẹ Cố đối với Tô Giải ngữ khá hài lòng.
- Bác gái, bác quá khen rồi!
Nhận được sự tán thưởng của mẹ Cố, mặt Tô Ngữ Giai sáng bừng lên như trăm hoa đua nở.
Mang theo tư thế của người chiến thắng, cô ta vô cùng đắc ý liếc Diên Vĩ một cái, lại thấy trên mặt cô chẳng có biểu cảm gì, chỉ lễ phép khom lưng nói với mẹ Cố:
- Cái đó....Con về nhà trước! Tạm biệt ạ!
Bởi vì cô không biết nên gọi mẹ Cố như thế nào.
Một tiếng " Bà nội " cô không gọi được, bởi vì cô biết, nếu một khi đã gọi rồi có thể không thay đổi được nữa!
Mẹ Cố không chú ý, chỉ cười nói:
- Con đừng về, bố mẹ con bây giờ đang ở nhà bà, đang nói chuyện phiếm với ông lão nhà bà! Đến đây, đến đây, mau đi vào trong.
Mẹ Cố vừa nói, vừa nhiệt tình nắm tay Diên Vĩ, dắt cô vào nhà.
Tô Giải Ngữ dường như không hề nghĩ mẹ Cố sẽ thích Diên Vĩ như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh sự phẫn nộ, lại nghe Cố Cẩn Ngôn nói với cô:
- Đi thôi, chúng ta cũng vào nhà đi!
- Vâng ạ!
Tô Giải Ngữ vội vàng đổi lại nét mặt tươi cười.
Diên Vĩ vừa bước vào liền nhìn thấy bố mẹ đã lâu không gặp, ông bà nội và hai đứa tiểu quỷ nghịch ngợm Nhật Lâm với Lâu Thần Hi.
Ba mẹ Cố Cẩn Ngôn cũng đang ngồi đó.
Vừa nhìn thấy bọn họ bước vào, mọi người rối rít đứng dậy chào đón:
- Mấy đứa cuối cùng cũng trở về rồi! Mọi người có thể thỏa sức ngắm nhìn mấy đứa rồi!
- Mẹ...
Diên Vĩ nhìn thấy Mộ Sở, không biết tại sao, đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác ủy khuất, trong nháy mắt liền lao vào vòng ôm của Mộ Sở, vầng mắt ướt ướt.
- Con làm sao vậy?
Mộ Sở cho rằng con gái dang muốn làm nũng với cô, cô vỗ lưng con bé trấn an:
- Bảo bối, con đã hơn 18 tuổi, cũng đã coi là một cô gái lớn rồi, lại còn làm nững với mẹ thế này, người khác sẽ cười con đấy! Con xem em trai, em gái đều đang nhìn con kìa!
Diên Vĩ không hề chú ý tới lời mẹ, chỉ vùi mặt càng sâu vào lòng mẹ, sau đó nghe thấy cô nghẹn ngào nói:
- Mẹ, con nhớ mọi người...
Cô thật sự rất nhớ nhà, đặc biệt là lúc phải chịu ấm ức, lại vô cùng nhớ nhà, vô cùng nhớ vòng ôm ấm áp của mẹ, vô cùng nhớ cảm giác an toàn mà bố cho cô.
Gia đình đối với mỗi đứa trẻ, đều là bến đỗ thân thương nhất.
- Cẩn Ngôn, có phải Diên Vĩ ở bên ngoài chịu ấm ức, hay là con căn bản không hề chăm sóc con bé cẩn thận để con bé phải chịu ấm ức? Con nhìn xem, con bé khóc thật đáng thương.
Mẹ Cố bắt đầu nghiêm khắc quở trách Cố Cẩn Ngôn.
Cố Cẩn Ngôn ghé mắt liếc nhìn Diên Vĩ trong lòng Mộ Sở, ánh mắt trầm xuống mấy phần:
- Con sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?
Giọng nói của anh có chút trầm thấp.
Mộ Sở vội vàng nói:
- Không sao, không sao, con bé chỉ đang làm nũng thôi!
Vương Khởi Lệ thấy vậy cũng vội vàng chạy tới giải vây:
- Không có gì đâu, con bé lâu không được gặp bố mẹ, nhất thời gặp lại sẽ có chút xúc động! Trẻ con đều như vậy mà!
Giải thích như vậy nghe cũng hợp tình hợp lí, Diên Vĩ cũng vội vàng lau nước mắt, thuận theo nói:
- ....Con chỉ là quá lâu không gặp bố mẹ.
Thật ra Diên Vĩ cũng vì bởi gặp bố mẹ, mới không tự chủ buông bỏ lớp mặt nạ kiên cường, để tất cả những ấm ức trong lòng đều tuôn ra, vì vậy giải thích như vậy cũng không hề sai.
Mộ Sở cười cười, thay Diên Vĩ lau nước mắt trên mặt:
- Đã là người lớn rồi, động một tí là khóc, thật là xấu hổ! Em trai, em gái con đều đang nhìn con đó! Còn có dì chú Cố đưa về, cũng đang nhìn con đó!
- Chị, chị khóc đi! Em không cười chị đâu.
Nhật Lâm 11 tuổi lúc này tỏ ra như một nam tử hán:
- Dù sao nhà chúng ta có một tiểu quỷ trời sinh thích khóc, em sớm đã quen rồi!
Tiểu quỷ thích khóc trong miệng thằng bé đương nhiên là chỉ Lâu Thần Hi đang đứng lau nước mắt bên cạnh, cũng không biết vì sao, nhìn thấy chị khóc, Lâu Thần Hi mới hơn bốn tuổi cũng không kìm được mà khóc theo, khiến cho mọi người có chút dở khóc dở cười.
Mộ Sở nói với Cố Cẩn Ngôn:
- Cẩn Ngôn, cậu không giới thiệu bạn gái cho mọi người biết sao?
Tô Giải Ngữ vừa nghe thấy, liền bận rộn giới thiệu với mọi người:
- Con tên là Tô Giải Ngữ, cùng Cố Cẩn Ngôn cũng coi như là một nửa đồng nghiệp, chuyện của chúng con cũng được mấy năm nay rồi, chỉ là gần đây mới...
Lời nói phía sau, Tô Giải Ngữ ngượng ngùng mở miệng, dù chỉ nói vắn tắt, nhưng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ.
Mộ Sở cười cười, cũng tự giới thiệu:
- Tôi là chị của Cố Cẩn Ngôn, mẹ của Đuôi Nhỏ - Tần Mộ Sở, Những năm qua con nhóc nhà chúng tôi chắc hẳn cũng gây cho hai người không ít phiền phức!
- Chị Mộ Sở, sao chị lại nói vậy, Diên Vĩ là cháu gái của Cố Cẩn Ngôn, đương nhiên cũng là cháu gái của em, em thích con bé còn chưa hết, làm sao lại có thể cảm thấy phiền phức được?
Trên mặt Tô Giả Ngữ treo lên nụ cười giả dối.
Diên Vĩ lạnh lùng cười một tiếng, lười vạch trần cô ta.
Cố Cẩn Ngôn lại lần lượt giới thiệu cô ta với cha mình và đám người Lâu Tư Trầm.
Tô Giải Ngữ lần đầu gặp mặt Lâu Tư Trầm, còn có chút bị dung nhan tuấn mĩ hiếm có của hắn dọa, khó trách con nhóc Tần Diên Vĩ lớn lên xinh đẹp như vậy, hóa ra là do di truyền từ gen của ba nó, thậm chí tính cách cũng có chút giống, chỉ gặp qua một lần, nhưng vẫn có thể cảm nhận đượcLâu Tư Trầm không phải một người dễ gần.
- Được rồi, được rồi, đều đã trở về rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi!
Trưa nay quyết định ăn cơm ở nhà Cố Cẩn Ngôn, tối sẽ sang căn nhà mới mua của Lâu Tư Trầm.
- Bây giờ mọi người khẳng định đều đói rồi, đến đây, nhanh chóng nhập tiệc thôi!
Mẹ Cố gọi tất cả mọi người ngồi vào ăn, lại chọn cả chỗ ngồi cho Diên Vĩ, nói với cô:
- Bé con, con ngồi đây đi! Bà đã nghe Cẩn Ngôn nhắc đến con nhiều lần nhưng không nghĩ lâu vậy rồi con mới trở về, con lớn lên thật vô cùng mặn mà xinh đẹp! Về sau thường xuyên sang nhà chơi với bà.
Mẹ Cố vô cùng yêu quý Diên Vĩ, nhưng cũng phải, lòng yêu thích cái đẹp ai mà chả có, xinh đẹp, ai mà không thích?
- Cảm ơn ạ.
Diên Vĩ ngoan ngoãn cảm ơn mẹ Cố.
Tô Giải Ngữ nhìn vẻ nhiệt tình của mẹ Cố Cẩn Ngôn, trong lòng rất không thoải mái, nhưng cố không biểu lộ ra, lại nghe mẹ Cố gọi cô ta ngồi xuống, lúc này Tô Giải Ngữ trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn có chút không thoải mái ngồi xuống sau Diên Vĩ.