- Lúc anh bế em ra khỏi xe thì em đã tỉnh rồi. Chẳng qua em không muốn cử động mà thôi cho nên mới nằm im như thế...
Diên Vỹ làm nũng, cô cố ý dụi đầu vào lòng anh, hai tay quấn chặt lấy cổ anh.
Cố Cẩn Ngôn vội ngồi dậy.
- Được rồi, em đừng cọ nữa, mau ngủ đi nào! Sắp bốn giờ rồi kìa!
Nhưng Diên Vỹ cứ dụi vào lòng anh, không chịu buông ra, miệng thì nhỏ giọng nỉ non:
- Em muốn ôm anh ngủ thôi à...
Tần Diên Vỹ rất thích hơi ấm lẫn hương thơm đặc biệt trên người anh. Chỉ cần có anh ở đây thì cô liền an tâm.
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn trở nên sâu thẳm hơn vài phần. Đoạn anh vỗ nhẹ vào lưng cô, nhắc nhở cô:
- Diên Vỹ đừng quậy nữa. Ngủ đi!
- ...Nhưng em lạnh quá, ngủ không được mà.
Diên Vỹ viện cớ không buông anh ra.
- Mở lò sưởi lên đi!
- Nhưng chăn lạnh.
Cô vẫn dụi vào lòng anh.
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh bị cô ôm cứng ngắc nên không dám cử động, chỉ có thể cúi đầu nói:
- Mới không gặp mấy hôm mà trình chơi xấu của em cũng tắng lên nhiều đấy nhỉ!
Diên Vỹ trông thấy Cố Cẩn Ngôn chẳng có vẻ gì là tức giận, cô bèn ôm chặt lấy anh như thể hận không thể hòa làm một với anh.
- Cố Cẩn Ngôn, hay là anh ôm em ngủ nhé, được không anh?
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn tối đi.
- Diên Vỹ, em không còn nhỏ nữa...
Dường như Diên Vỹ rất lấy làm kinh ngạc trước câu trả lời của Cố Cẩn Ngôn, cô ngẩng đầu lên, giải thích một cách nghiêm túc:
- Chẳng phải anh luôn bảo em là con nít chưa lớn sao? Em trở thành người lớn khi ở bên cạnh anh từ lúc nào thế?
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô, nói với vẻ chân thành:
- Em nên trưởng thành rồi! Làm gì cũng nên biết chừng mực, được rồi em nằm xuống ngủ đi.
Tần Diên Vỹ bĩu môi, dường như cô không vui cho lắm nhưng vẫn nghe lời, buông anh ra.
- Được rồi! Không cho quậy thì em không quậy nữa, vậy em ngủ đây.
Cô không thể mới trở về nhà liền chọc anh không vui được! Giống như anh nói vậy, làm gì cũng phải biết chừng mực!
Trước giờ Diên Vỹ chưa từng cẩn thận như thế khi chung đụng với người nào cả, nếu ngẫm kỹ lại chỉ trừ Cố Cẩn Ngôn ra thôi!
Cố Cẩn Ngôn anh vĩnh viễn là ngoại lệ của Tần Diên Vỹ cô!
Trong lòng bỗng trống vắng khiến cho Cố Cẩn Ngôn có cảm giác mất mác. Thậm chí anh có xúc động muốn ôm cô vào lòng, may mà anh đã khống chế được bản thân.
Nếu anh thật sự ôm cô vào lòng thì e rằng hai người họ đừng hòng ngủ được.
Tần Diên Vỹ nhanh chóng chui vào chăn, Cố Cẩn Ngôn bèn đắp chăn cho cô rồi hỏi:
- Sáng mai mấy giờ em học?
- Tám giờ rưỡi.
Diên Vỹ trả lời một cách thành thật.
- Sớm thế à?
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày, bây giờ đã hơn bốn giờ rồi!
- Em mau ngủ đi! Sáng mai tôi đưa em tới trường, chiều mấy giờ về?
Anh không nhịn được hỏi thêm một câu.
- Mai em chỉ học sáng thôi, buổi chiều được nghỉ. Nhưng mà em đã hẹn đi chơi net với Hoắc Thận rồi.
Nghe cô nhắc tới Hoắc Thận, ánh mắt Cố Cẩn Ngôn tối lại, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo hơn, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén, lạnh băng, dường như còn lóe lên tia tức giận.
Diên Vỹ thấy Cố Cẩn Ngôn mất tự nhiên như thế thì nhìn anh với anh mắt khó hiểu.
- Sao anh nhìn em như thế? Em lại chọc anh không vui à?
- Ừm!
Cố Cẩn Ngôn bực bội đáp, trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề giống như bị thứ gì đè lên vậy, khiến anh thở không nổi.
Anh nhíu mày, nhìn cô hồi lâu mới nói:
- Em với Hoắc Thận đã.. đi tới bước nào rồi?
Hô hấp của Cố Cẩn Ngôn trở nên nặng nề hơn.
Tần Diên Vỹ chớp mắt đầy khó hiểu.
- Tới bước nào gì cơ?
- Em đang giả ngu à?
Cố Cẩn Ngôn cúi người gần sát vào cô rồi hỏi:
- Nắm tay chưa?
Dứt lời, Cố Cẩn Ngôn thò tay vào trong chăn của Tần Diên Vỹ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi đan vào nhau.
Tim Diên Vỹ đập mạnh.
Ngay khi Cố Cẩn Ngôn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, lòng bàn tay bỗng rịn ra một tầng mộ hôi, tim cô đập càng lúc càng nhanh.
- Hay là... hai đứa đã hôn nhau rồi?
Ánh mắt lạnh băng của Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Diên Vỹ. Lúc anh kề sát lại gần, cô hồi hộp vô thức bĩu môi một cái, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.
- Hay là... đã xịch nhau?!
Lúc Cố Cẩn Ngôn nói xong, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào của cô, siết chặt lấy tay cô. Trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lại chẳng biết là của cô hay của anh!
Anh thở dốc, môi anh cọ lên môi mọng của Diên Vỹ, anh khàn giọng hỏi:
- Thằng nhóc có làm thế này với em chưa? Rốt cuộc hai người đã làm tới bước nào rồi hả?
Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lẽo, rõ ràng anh đang kiềm nén cơn giận dữ.
Mặc dù trên mặt không chút cảm xúc nhưng Tần Diên Vỹ biết rõ, chỉ cần cô nói sai một cây thôi thì sẽ bị người đàn ông này băm vằm ra mất.
- Trả lời tôi!
Tần Diên Vỹ đang ngây người ra, chợt nghe thấy tiếng hối thúc nôn nóng, mất kiên nhẫn của Cố Cẩn Ngôn. Sau đó anh cắn mạnh lên môi cô như để trừng phạt cô.
- Ưm.
Diên Vỹ rên lên vì đau, trong mắt lộ ra vẻ uất ức.
- ...Đau!
- Trả lời tôi! Có phải em đã để tên đó chạm vào rồi phải không?!
Trong lúc này, Cố Cẩn Ngôn tựa như một con sư tử đang kiềm nén cơn giận, còn Tần Diên Vỹ dưới thân anh là con mồi. Dĩ nhiên anh sẽ không để cho bất kỳ ai dòm ngó hay xâm phạm tới cô.
- ... Đương nhiên là không rồi.
Diên Vỹ cảm thấy nếu bây giờ cô nói dối anh, chắc anh sẽ vặn cổ cô mất. Cô không dám thử cho nên ngoan ngoãn nói thật:
- Thật ra thì em với Hoắc Thận... chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!
- Ý gì hả?
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn tối đi, nhưng vẻ lạnh lẽo trong mắt đã dịu đi phần nào.
- Em gạt tôi ư?
Nhưng mà Tần Diên Vỹ không dám nhìn Cố Cẩn Ngôn, cô cố ý xoay mặt sang một bên.
- Ai bảo anh chọc em không vui làm chi? Em nói bừa mà thôi.
Trong mắt Cố Cẩn Ngôn hiện lên vẻ vui mừng, sự khó chịu trong lòng nháy mắt cũng tan biến khi nghe thấy lời nói của Diên Vỹ. Đoạn anh nâng cằm cô lên để cô nhìn mình rồi nói:
- Em không gạt tôi chứ?
Diên Vỹ đỏ cả mặt, cô xấu hổ trừng anh một cái.
- Vậy xem như em gạt anh đi!
Cố Cẩn Ngôn buồn bực nhéo mũi cô.
- Tốt nhất là em nói bừa! Nếu để tôi biết hai người thật sự yêu nhau thì tôi sẽ không bỏ qua cho em đâu!
Trái tim Diên Vỹ khẽ động, cô hỏi với vẻ ngại ngùng:
- Vậy anh tính không bỏ qua cho em thế nào hả?
Cố Cẩn Ngôn chống tay ở hai bên Diên Vỹ, nhìn cô với ánh mắt nóng rực rồi nói:
- ... Đừng thử tôi mà cũng đừng khiêu khích tôi! Bởi vì tôi sợ em chịu không nổi!
Diên Vỹ chớp mắt cười cười.
- Lẽ nào chú Cố muốn đánh em sao?
Cố Cẩn Ngôn sầm mặt xuống.
- Vào mấy lúc này thì đừng gọi tôi là chú Cố!
- Chú Cố?
Diên Vỹ cố ý trêu anh.
Cố Cẩn Ngôn đen mặt lại. Sau đó anh đứng dậy, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc mà trưởng bối nên có.
- Ngủ cho đàng hoàng vào! Ngủ ngon.
- ...
Cô hối hận rồi, cô không nên trêu anh.
Cố Cẩn Ngôn nói xong thì lập tức ra khỏi phòng Diên Vỹ.
Sau khi ra khỏi phòng cô, anh liền thở dài.
Mỗi lần nghe con bé gọi mình là chú thì trong lòng anh luôn ngứa ngáy, anh cảm thấy mình cứ như một tên biến thái vậy!
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy bản thân đã thua trong tay cô bé ấy rồi!
Rõ ràng điều đó là sai, lúc muốn sửa chữa thì phát hiện đã không còn cách nào nữa!
...
Cuối tuần, lúc mười giờ sáng.
Cố Cẩn Ngôn dắt Tần Diên Vỹ tới một phòng khám tâm lý cao cấp.
Ở đây có bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp nhất nước, mà bạn của Cố Cẩn Ngôn lại là thấy hướng dẫn tâm lý tốt nhất, cho nên anh rất tin tưởng vào năng lực chuyên môn của bọn họ.
Diên Vỹ vào nói chuyện với bác sỹ tâm lý, còn Cố Cẩn Ngôn thì đứng đợi ở bên ngoài.
Ban đầu Cố Cẩn Ngôn vẫn chờ được, nhưng một lúc sau anh cảm thấy sốt ruột, lo lắng. Thi thoảng anh xem lướt qua quyển tạp chí tâm lý trong tay, có khi lại nhìn đồng hồ trên tay. Cuối cùng anh lại nhìn sang cánh cửa đang đóng chặt trước mặt mình, không nhịn được mà nhíu mày lại.
Hết một tiếng, lại trôi qua thêm nửa tiếng, mỗi phút mỗi giây trôi qua tựa như dao cắt vào lòng Cố Cẩn Ngôn, cực kỳ khó chịu. Anh chỉ muốn biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hiện tại cô bé của anh ra sao rồi, rốt cuộc bệnh của cô ấy có nghiêm trọng hay không.
Hai tiếng sau, cửa mới mở ra, Diên Vỹ bước ra ngoài với vẻ mặt tái nhợt, đầy mệt mỏi.
Cố Cẩn Ngôn thấy thế vội bỏ quyển sách xuống rồi bước tới chỗ cô.
- Mệt lắm à? Sao sắc mặt em kém quá vậy?
- ...Em hơi mệt.
Diên Vỹ nói xong, cô tựa trán vào lòng Cố Cẩn Ngôn. Anh thấy thế thì rất đau lòng, vội ôm cô thật chặt, anh tì cằm lên tóc cô rồi nhỏ giọng nói:
- Em cứ nghỉ ngơi một lát đi. Tôi phải nói chuyện với bác sỹ của em chút, được không em?