- Tôi kỳ lạ ở chỗ nào hả?!
Cuối cùng Hoắc Thận không chịu được bị Phù Tang chỉ tới chỉ lui như thế, y giơ tay kéo cô lại gần mình.
- Rốt cuộc cô đang làm gì thế?
Lục Phù Tang kéo áo thun trên người Hoắc Thận kề sát mũi y.
- Tự anh ngửi thử xem! Mùi hương khác hẳn luôn ấy!
- ... Mùi hương?
- Ừm! Lúc trước sữa tắm với xà bông giặt đồ của anh đều có hương hoa diên vỹ mà, bây giờ lại không phải! Chẳng phải kỳ lạ lắm à?
- ...
Thì ra là nói chuyện này!
Hoắc Thận buông cô ra.
- Hình như cô để ý chuyện riêng tư của tôi hơi nhiều nhỉ?
- Không hề!
Lục Phù Tang xoa cổ tay bị túm.
- Trước giờ ngày nào tôi cũng ngửi thấy mùi hương đó, bây giờ bất thình lình thay đổi như thế nên không quen cho lắm! Mà tôi biết nhiều chuyện thầm kín của anh lắm đấy! Tôi đã biết người phụ nữ có chồng mà anh thích là ai rồi!
- Phụ nữ có chồng gì chứ?
Hoắc Thận sửa lưng cô một cách nghiêm túc.
- Lúc tôi thích cô ấy thì cô ấy vẫn chưa lấy chồng đâu! Hiểu chưa hả? Đừng nói như thể tôi vô đạo đức vậy!
Thật ra Hoắc Thận không ngạc nhiên chút nào khi Lục Phù Tang đoán ra được người y từng thích là ai.
Y đã đoán trước cô bé kia sẽ nghĩ tới sự liên quan này.
Từng thích ư? Hoắc Thận ngây người nhìn cô bé tràn trề sức sống tuổi trẻ kia.
Thật không ngờ chính y lại dùng hai chữ “từng thích”!
Lẽ nào phần tình cảm dành cho Diên Vỹ đã biến thành “từng thích” từ lâu, nhưng chính y lại không để ý tới ư?
Phù Tang lè lưỡi nói:
- Tôi chẳng nói anh vô đạo đức. Chỉ cần anh không phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta, chỉ thầm thương trong lòng thì chẳng phải vô đạo đức gì hết. Có điều anh đã thích chị Diên Vỹ nhà tôi như thế, sao bỗng nhiên anh lại đổi gu rồi?
Lục Phù Tang bắt đầu vòng quanh người Hoắc Thận, đoạn cô nắm lấy góc áo của y, ngửi ngửi một hồi lại nói:
- Kỳ lạ thật! Chẳng lẽ...
- Chẳng lẽ gì hả?
Hoắc Thận cúi đầu nhìn cô, y muốn xem cô có thể nói ra được lý do gì đây.
- Chẳng lẽ anh thích người khác rồi hả?
- ...
Hoắc Thận nhìn vào đôi mắt trong veo, to tròn của Lục Phù Tang, ánh mắt y tối đi.
- Có đúng không hả?
Phù Tang hỏi với vẻ tò mò.
- Không phải!
Hoắc Thận phủ nhận thẳng thừng.
- ... Ồ.
Chẳng biết tại sao khi nghe thấy câu trả lời này của y, cô chẳng vui chút nào.
Không, đúng hơn là trong lòng hơi mất mác chút chút.
Nhưng chính bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao lại thấy mất mác nữa!
Lẽ nào cô vẫn hy vọng người đàn ông này thích mình ư?
A!! Đáng sợ quá đi! Phù Tang vỗ bẹp bẹp hai cái vào mặt mình.
Động tác này lại khiến cho Hoắc Thận đơ mặt ra.
- Cô làm gì thế? Tự dưng tát mình làm gì? Bộ ngu hả?
Hoắc Thận vội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
- Hả?
Lúc này Lục Phù Tang mới phản ứng lại, cô vô cùng lúng túng.
- Không.. không có gì. Tôi làm bài tập đây! Anh mau dạy tôi làm bài thi đi!
Lục Phù Tang đổi chủ đề một cách ngượng ngập, rồi ngồi vào bàn.
- Để tôi xem cô làm thế nào.
Hoắc Thận cầm bài thi của Lục Phù Tang trên bàn lên xem. Ban đầu cô không chịu vì cô cảm thấy hơi xấu hổ!
Cô biết mình làm sai nhiều lắm!
- Bỏ tay ra nào!
Hoắc Thận ra lệnh cho cô.
- Cô không đưa tôi xem thì sao tôi biết cô không hiểu chỗ nào kia chứ?
Cuối cùng Phù Tang vẫn thả tay ra, cô nhỏ giọng nói:
- Thế lát nữa anh đừng cười tôi đấy nhé!
Hoắc Thận liếc nhìn vẻ mặt vô tội của cô rồi nhìn vào bài thi.
Mới nhìn sơ qua, Hoắc Thận thật sự chẳng thể nhìn nổi nữa.
- Lục Phù Tang, cô cũng giỏi dữ! Giáo viên chủ nhiệm của cô chắc tức muốn bệnh luôn rồi nhỉ!
Phù Tang quay đầu trừng y.
- Chẳng phải đã nói không được cười tôi rồi à?
- Cô thấy tôi đang cười cô sao?
Vẻ mặt Hoắc Thận vô cùng nghiêm túc, y gõ lên bàn rồi nói:
- Tôi đang dạy dỗ cô đấy! Bộ nghe không hiểu à?
- ...
Bây giờ cô hiểu rồi!
Lục Phù Tang càng tủi thân!
Cô bĩu môi, ném bút về phía Hoắc Thận.
- Tôi chẳng biết làm đấy! Nếu tôi biết làm thì nhờ anh kèm làm gì nữa?
- Cô nói như đúng rồi ấy nhỉ? Đưa sách số học cho tôi!
Hoắc Thận chìa tay ra, ý bảo cô đưa sách số học cho y.
Lục Phù Tang ngoan ngoãn đưa sách giáo khoa trong tay mình cho Hoắc Thận.
Đoạn Hoắc Thận ra lệnh cho cô:
- Bắt đầu từ trang thứ nhất trong sách, chỗ nào cô không hiểu thì đánh dấu vào. Đừng làm bộ hiểu bài với tôi!!
- ... Ồ!
Phù Tang gật đầu rồi lấy sách lại.
Hoắc Thận liếc cô một cái rồi nhìn sang sách giáo khoa của cô, y phất tay đầy bất đắc dĩ.
- Thôi bỏ đi, cô đánh đấu chỗ nào cô hiểu ấy!
Nếu bảo cô đánh dấu phần không hiểu, Hoắc Thận lo rằng cô đánh tới sáng mai luôn mất!
- Ừm!
Phù Tang đáp, cô cúi đầu bắt đầu đánh dấu một cách nghiêm túc. Cô vừa đánh đấu vừa nói:
- Nói thật nhé, nếu anh bảo tôi đánh dấu chỗ không hiểu, tôi sợ mình sẽ gạch đầy sách luôn.
Hoắc Thận khoanh tay trước ngực, liếc xéo cô rồi mỉm cười.
- Cô cũng hiểu rõ bản thân ghê nhỉ!
Lục Phù Tang đánh dấu ba mươi trang đầu một cách nghiêm túc.
- Được rồi, đánh dấu nhiêu đó thôi! Dù sao tối nay cô cũng không nuốt hết được nó đâu, nếu cô hiểu được mười trang thì tôi thấy mình đốt nhang lạy tổ tiên được rồi!
- ...
Xem thường người khác quá thể!
Vì thế, Hoắc Thận bắt đầu giảng thật kỹ nội dung trong sách cho Phù Tang nghe.
Thật ra, lúc trước Hoắc Thận chưa từng nghĩ mình lại có khả năng dạy kèm cho người khác đâu. Chẳng phải y không tin mình không dạy được, mà y nghi ngờ tính kiên nhẫn của mình. Thế mà y lại có thể kiên nhẫn giảng hết lần này tới lần khác cho cô bé này nghe, mãi tới khi nói khô cả họng thì y mới đứng dậy rót nước uống.
Hoắc Thận rót hai ly nước để trên bàn, đoạn hỏi Phù Tang:
- Hiểu chưa?
- Giờ thì hiểu rồi!
- Ừm!
Hoắc Thận uống một hớp nước, anh đặt ly xuống bàn rồi nói:
- Nếu hiểu rồi thì tôi ra vài câu hỏi cho cô làm thử. Làm đúng, mới tính đã hiểu!
- ... Nghe giảng xong phải làm kiểm ta liền ư?
- Chứ sao hả? Nếu cô chỉ hiểu phân nửa bài học thì chẳng phải uổng phí hết công sức tôi nói nãy giờ à?
- Cũng đúng!
Lục Phù Tang chắp tay với y.
- Cảm ơn thầy Hoắc!
- Chờ đi!
Hoắc Thận bắt đầu ghi đề bài, Lục Phù Tang tò mò ló đầu qua nhìn.
Hai người sát nhau quá khiến cho Hoắc Thận cảm giác được hơi thở nóng ẩm của cô trên mặt mình, khiến tinh thần của y thoáng dao động.
Hoắc Thận ngước mắt nhìn Lục Phù Tang.
- Cô ngồi im để tôi ra đề bài nào!
Y thấp giọng nói, Phù Tang lại thấy giọng nói của y rất quyến rũ.