Diên Vĩ nổi giận đùng đùng trở về phòng học, đôi môi bị Hoắc Thần cắn hãy còn rất đau.
Tầm mắt Lý Mạn Giai vẫn dừng trên đôi môi sưng đỏ của Diên Vĩ, ánh nhìn chăm chú tựa như ác nhân liên tục gắt gao dán lên cô.
- Miệng cậu bị sao vậy?
Lý Mạn Giai hỏi cô, thái độ có chút ác liệt.
Diên Vĩ chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói gì, chỉ buông một câu
- Bị chó dại cắn!
- Cậu với Hoắc Thận hôn môi, có phải không?
Âm thanh của Lý Mạn Giai đột nhiên trở nên chua ngoa
- Tần Diên Vĩ ----
Mọi con mắt trong phòng học đều hướng về phía bọn họ.
Lý Giai Man lại không hề thu liễm lại, ngược lại còn càng nâng cao đề-xi-ben, cố ý hét lên thật to với cô
- Cậu có biết Hoắc Thận là bạn trai tôi không hả? Là bạn trai của bạn thân cậu đấy...
Diên Vĩ nhíu nhíu mi tâm
- Mình đã sớm nói với cậu rồi, tên ấy chẳng phải là loại người tốt đẹp gì.
Lý Mạn Giai cười lạnh
- Không phải người tốt, nên tôi mới chia tay anh ta, để rồi sau đó cậu cùng anh ta hẹn hò đúng không? Tần Diên Vĩ, cậu là đồ vô liêm sỉ, đến bạn trai của bạn thân cũng dám ngấp nghé! Cậu cmn thiếu hơi đàn ông đến vậy à?
Câu nói của Lý Mạn Giai thành công thu hút sự chú ý của cả lớp, mọi người đều bắt đầu thì thào bàn tán.
Hai người bạn thân cùng tranh một người đàn ông, chủ đề này thực sự đủ hot!
Thực ra Diên Vĩ không hề chú ý việc người khác nghĩ về mình thế nào, nhưng họ nói rằng cô cùng Lý Mạn Giai cùng tranh một người đàn ông ư? Mà lại còn là tranh cái tên Hoắc Thần ấy? Đến nước này, Diên Vĩ không thể nào nhịn xuống được nữa.
Cô đứng dậy, lạnh mặt quát vào mặt Lý Mạn Giai:
- Lý Mạn Giai, trong mắt cậu, Hoắc Thần là một báu vật; nhưng đối với Diên Vĩ tôi, hắn chính là một tên rác rưởi! Đừng nói là tôi tranh hắn với cậu, dù là dâng hắn đến tay tôi, tôi cũng không thèm nhận! Nếu cậu thích hắn như vậy thì giữ chặt lấy hắn đi, đừng để hắn chạy lung tung cắn loạn người!
- ... Hoắc, Học trưởng Hoắc.
Bỗng nhiên một âm thanh yếu ớt vang lên.
- ...
Sẽ không đúng lúc như vậy đi?
Diên Vĩ vừa quay đầu liền thấy Hoắc Thận đang ngênh ngang đứng ở cửa lớp, hai tay lười biếng đút vào túi quần, vẻ mặt đầy tà khí nhìn thẳng về phía hai người.
Một lúc sau y mới sải bước vào phòng, cầm lên cặp sách của Diên Vĩ, ánh mắt đầy thâm ý liếc Diên Vĩ
- Rác rưởi?
- ...
Diên Vĩ chẳng hiểu sao có chút chột dạ trong lòng.
Đây có tính là nói xấu sau lưng người khác hay, kết quả bị người ta bắt ngay tại trận hay không? Loại cảm giác này cũng không tuyệt lắm đâu!
Hoắc Thận vẫn không nói thêm lời nào, đem cặp sách vung lên vai, tiêu sái rời đi.
- Hoắc Thần!!
Lý Mạn Giai không cam lòng đuổi theo.
Diên Vĩ quả thật có chút buồn bực.
Đây là loại tình huống gì a? Tự dưng rước thêm phiền phức vào người.
.................................
Vào giờ giải lao giữa trưa, Diên Vĩ bỗng nhiên bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng.
- Học sinh Tần Diên Vĩ, chuyện này là như thế nào?
Chủ nhiệm Lý nói, đẩy máy tính về trước mặt Diên Vĩ.
Chuyện gì? Diên Vĩ hoàn toàn mờ mịt.
Cô nhìn vào máy tính của giáo viên, liền triệt để im lặng.
Trên máy tính là trang chủ diễn đàn của trường, mà chủ đề đang hot nhất trên diễn đàn chính là chuyện phát sinh giữa cô cùng Hoắc Thận trong sân bóng ngày hôm nay, góc chụp cũng vô cùng khéo léo, khiến cho khung cảnh trở nên ái muội vô cùng.
Hiển nhiên chuyện này có người cố ý làm. Về phần người kia là ai, Diên Vĩ tạm thời cũng lười suy xét thêm.
Bình luận phía dưới thực sự khiến người ta cay mắt
--- Trời ạ! Hoa khôi cùng nam thần cư nhiên lại làm loại chuyện này trong sân bóng!
--- Nhìn tư thế này, kế tiếp nên là trực tiếp cởi-quần-áo đi?
--- Chẳng phải Hoắc Thận có bạn gái rồi sao? Nghe nói là bạn của hoa khôi? Rồi tại sao cuối cùng lại cùng một chỗ với hoa khôi? Quả nhiên a, phòng trộm phòng cháy phòng khuê mật a!
......................
Diên Vĩ cảm thấy sức tưởng tượng của đám người này không hề thua kém gì Lý Mạn Giai.
Lúc này cô chợt nghe thấy chủ nhiệm Lý giáo huấn:
- Nếu hai em chỉ đơn giản là đang yêu nhau, thì tôi cũng không cần đi truy cứu làm gì! Dù sao các em cũng đều thành niên rồi, loại chuyện này chúng tôi cũng không phải quản nữa, nhưng em và Hoắc Thận nên tính là gì đây?
Chủ nhiệm Lý nghiêm túc gõ lên mặt bàn
- Hai em ở sân bóng... hiên ngang làm loại chuyện đồi phong bại tục ấy! Bây giờ thì tất cả các giáo viên trong trường đều biết cả rồi!
Cái nào? Cái nào là cái nào?
Diên Vĩ mới phát hiện, hóa ra sức tưởng tượng của chủ nhiệm Lý cũng chẳng kém gì mấy tên học sinh nhàn rỗi trên topic kia, tưởng tượng vô cùng phong phú!
Chủ nhiệm Lý khó chịu trừng Diên Vĩ
- Thật sự không hiểu học sinh các em đến trường là để học hành hay là để yêu đương nữa!
Cô đương nhiên là tới trường để học rồi!
- Nghe nói phụ huynh em ở thành phố C, ngày mai em gọi họ tới đây, tôi phải nói với họ về chuyện của em.
Diên Vĩ nghe lời này liền cảm giác tình thế đã trở nên nghiêm trọng.
- Thầy ơi ---
Cô ngước đầu nhìn chủ nhiệm Lý, nói ra sự thật
- Em không có yêu đương gì cả! Hơn nữa, cho dù em có thực sự yêu đương thì cũng không cần thiết phải báo với phụ huynh chứ? Bây giờ em thành niên rồi, bất cứ chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết, tự chịu trách nhiệm!
Đều đã lên đại học rồi còn bị mời phụ huynh lên vì chuyện yêu đương, có lầm hay không?! Huống hồ cô căn bản đâu có yêu đương gì!
Loại chuyện này thực sự là bị oan rồi!
- Nếu chỉ là yêu đương, tôi cũng lười quản tới các em.
Chủ nhiệm lớp vì lời cãi lại của Diên Vĩ mà có chút bực bội, ngón tay dùng lực chỉ vào màn hình máy tính
- Em tự nhìn xem, các em chỉ đơn giản là đang yêu nhau sao? Hả? Vậy các em ra sân bóng làm cái gì? Tư thế của hai đứa là sao đây? Còn huyên náo đến mức cả trường đều biết rồi! Vừa nãy nhận được điện thoại từ phòng giáo vụ, họ dặn tôi phải chỉnh đốn các em một trận, làm tôi cũng bị khiển trách lây.
- ...
Diên Vĩ thật sự không còn gì để nói.
Nói đến tư thế, Diên Vĩ còn thực sự không để ý trong bức ảnh cô cùng Hoắc Thận rốt cục có tư thế gì!
Xem ra thật sự có chút khó coi. Diên Vĩ nhìn thấy liền muốn tiêu diệt ngay tên hỗn đản Hoắc Thận kia!
- Thật sự đồi phong bại tục!! Thanh niên các người càng ngày càng lớn sớm rồi, là con gái mà chẳng có chút nào ngượng ngùng cả!
Chủ nhiệm Lý lại bắt đầu cằn nhằn giáo huấn.
- Thưa thầy, em thực sự không có yêu đương gì.
Diên Vĩ kiên trì.
- Được rồi, không cần nói thêm nữa, mặc kệ em có yêu đương hay không, chuyện này chờ tôi nói với phụ huynh em sau. Bây giờ em về lớp học đi!
Chủ nhiệm Lý tựa hồ lười tranh luận với Diên Vĩ, khoát khoát tay bảo cô ra ngoài.
Diên Vĩ cũng không lưu lại thêm, ngay tức khắc rời khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm Lý nhìn đến chủ đề hot trên màn hình máy tính, nhíu nhiu mi
- Thanh niên bây giờ, thực sự là vô pháp vô thiên! Loại chuyện này mà cũng dám hiên ngang làm ở trường học, quả thực không để giáo dục của nhà trường vào mắt! Đúng là không có liêm sỉ!