Tốt sao? Quả thật là tốt đó ! Nhưng không hiểu sao, Mộ Sở lại không thấy tí ánh sáng hạnh phúc nào trong mắt của Lục Dung Nhan.
Đây vốn không phải là những gì mà Lục Dung Nhan mong muốn !
- Dung Nhan ....
- Sở Sở, cậu đừng nhìn mình như thế! Ban đầu mình vẫn chưa hiểu lắm nhưng sau này, mình đã hiểu thấu mọi chuyện rồi. Hôn nhân của mình và Lục Ngạn Diễm vốn không liên quan gì đến tình yêu cả, nếu mình cố tình theo đuổi hạnh phúc của những cặp vợ chồng bình thường, chỉ là tự làm khổ mình mà thôi! Chí ít thì hiện tại mình có tiền đúng không? Cậu nhìn xem, mình có trang sức hàng hiệu, túi xách hàng hiệu, trong túi còn có thẻ visa cà không hạn mức, khi tâm trạng không vui thì mình cứ thỏa sức mà mua mua mua, đi đâu cũng có tài xế riêng đưa đón, mình hiện tại có rất nhiều rất nhiều tiền tiêu không hết, mình còn muốn theo đuổi gì nữa chứ? Trái tim của Lục Ngạn Diễm? Tình yêu của anh ấy ? Những thứ đó quá xa xỉ, quá hư ảo, không thể sở hữu được đâu ....
Những lời nói này của Lục Dung Nhan khiến Mộ Sở cảm thấy choáng váng.
Cô và Dung Nhan làm bạn biết bao nhiêu năm nay, cô ấy là người như thế nào, bản thân mình hiểu rõ nhất.
Trước giờ cô ấy không phải dạng người trọng tiền quên nghĩa, tiền tài ai mà không thích, nhưng Lục Dung Nhan tuyệt đối không phải dạng người đặt tiền tài lên trên cả tình cảm như vậy.
Ánh mắt thất thần buồn rầu của cô ấy là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng Mộ Sở không vạch trần cô ấy, đôi lúc lòng tự tôn của người phụ nữ cũng rất quan trọng.
- Được rồi Sở Sở, đừng nói chuyện của mình nữa.
Lục Dung Nhan không muốn nhắc đến hôn nhân hoang đường của cô và Lục Ngạn Diễm nữa, chỉ hỏi Mộ Sở: - công việc của cậu thế nào? Có tính quay lại Phụ Nhân hay không?
Mộ Sở lắc đầu: - cậu nghĩ mình còn có thể quay lại sao? Vô cớ bỏ đi mấy tháng trời, cho dù là bác sĩ chính thức thì bệnh viện cũng không thể cho mình quay lại được đâu, huống chi mình chỉ là bác sĩ thực tập bình thường thôi.
- Cậu muốn quay về thì dễ dàng quá rồi. Chỉ cần một câu nói của chủ nhiệm Lâu thôi.
Nhắc đến Lâu Tư Trầm, vẻ mặt của Mộ Sở không khỏi có chút biến sắc.
Lục Dung Nhan ý thức được mình nói sai, liền thay đổi chủ đề: - Bỏ đi, bỏ đi, không nhắc đến mấy chuyện của đàn ông bọn họ nữa, ảnh hưởng tâm trạng! Ăn cơm, ăn cơm ....
Đêm khuya -----
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thân hình cao to của người đàn ông, mang chút men say đi từ ngoài vào trong.
Chưa kịp vào phòng tắm rửa thay đồ, đã không kiềm chế được mà chui ngay vào chăn ấm nệm êm, giơ tay ôm lấy thân hình mềm mại của vợ vào lòng!
Trong lòng anh, Lục Dung Nhan giật mình mở to đôi mắt.
Tim, không nghe lời mà nhảy thót lên một cái.
Nghe thấy câu nói lẩm bẩm đầy mãn nguyện của Lục Ngạn Diễm từ phía sau: - thơm quá !
Lục Dung Nhan đỏ mặt, dùng khuỷa tay đẩy nhẹ anh ra, - mùi men rượu nồng nặc quá ! Đi tắm rửa trước rồi hãy ngủ.
- Ừm.
Lục Ngạn Diễm ừm một tiếng nhưng vẫn ôm chầm lấy cô không động đây gì.
- Ngạn Diễm....
- Gọi là chồng.
- ......
Trái tim Lục Dung Nhan khẽ rung lên.
Cô biết, anh ta lại say rồi.
Chỉ những khi say khướp, anh mới đùa giỡn như vậy với cô, mới bám dính lấy cô như vậy, vừa dụ vừa dỗ cho cô gọi anh ta một tiếng “ chồng ”
Lúc tỉnh táo, tính tình anh ta khiến cô khó nắm bắt, lúc nóng lúc lạnh, đặc biệt khó có thể tiếp cận.
- .... Chồng ơi ...
Khi anh ta say, Lục Dung Nhan đặc biệt ngoan ngoãn.
Đa phần thì cô ấy không bao giờ làm trái ý anh ta, bởi vì cô biết, cho dù hiện giờ cô có gọi anh ta một tiếng chồng thân mật thì chờ khi anh tỉnh táo, anh hoàn toàn không còn nhớ gì nữa cả, còn bản thân thì chỉ xem đó như một giấc mơ mà thôi.
- Ngoan .....
Bàn tay to của Lục Ngạn Diễm nhẹ nhàng lướt đến phần bụng hơi nhô lên của cô, môi anh nóng ran lướt đến phần tai nhạy cảm của cô, nghe tiếng anh trầm trầm thốt lên: - nếu như em lúc nào cũng ngoan như vậy thì tốt biết mấy ....
Cô biết, người đàn ông phía sau cô, chắc chắn lại nhầm tưởng cô thành người yêu cũ, Khúc Ngọc Hi nữa rồi.
Nếu không, sao anh ta có thể đối xử dịu dàng như vậy với mình được chứ !
Những tháng ngày sau khi kết hôn, không biết bao nhiêu lần anh ta nhầm tưởng cô thành cô gái đó, lần nào anh ta cũng đối xử dịu dàng với cô, nhưng khi tỉnh mộng thì anh ta lại trở về là Lục Ngạn Diễm xa lạ, và cô, cũng biến thành Lục Dung Nhan chỉ cần tiền không cần tình mà thôi.
Quan hệ hai người họ cứ duy trì sự cân bằng như vậy, vẫn luôn an nhiên vô sự đến nay.
Ngồi nhổm dậy, chuẩn bị đi tắm, đột nhiên sực nhớ ra gì đó, cô nói với anh: - ngày mai em muốn về nhà mẹ.
Lục Ngạn Diễm nheo mắt, nhìn quần áo xộc xệch, tóc dài buông xõa, gương mặt trắng hồng của cô ây.
Có phải... người phụ nữ khi mang thai, nhìn họ sẽ đặc biệt kiều diễm mê hoặc hơn chăng? Nếu không, sao anh càng nhìn càng thấy cô ấy quyến rũ vậy?
- Chắc về khoảng một tuần ấy.
Cô nói tiếp.
Nhà mẹ cô không nằm ở thành thị này mà ở thành thị B kế bên.
Kết hôn lâu như vậy, Dung Nhan chỉ về nhà được một lần, đây là lần thứ hai.
Nhưng Lục Ngạn Diễm chưa đi lần nào cả, lần đầu hẹn là cùng về, Lục Ngạn Diễm vì chuyện của Khúc Ngọc Hi mà bỏ lỡ mất, và lần thứ hai này, Lục Dung Nhan nghĩ có thể anh ta cũng không muốn đi cùng đâu nhỉ!
Lục Dung Nhan thấy Lục Ngạn Diễm mím môi, Lục dung Nhan vội nói: - Em tự về một mình cũng được.
Cô không muốn làm phiền anh.
Lục Ngạn Diễm nghe xong, nhíu nhíu chân mày.
Lục Dung Nhan vừa bước xuống giường, vừa nói: - em đã mua sẵn vé tàu điện, bào tài xế đưa em đến ga tàu điện là được rồi.
Chân mày của Lục Ngạn Diễm càng nhíu sâu hơn, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Hiển nhiên, anh có chút không vui.
Nhưng, sự không vui đó chỉ dừng lại vài giây ở giữa cặp chân mày của anh mà thôi, anh cúi mặt lạnh lùng nói: - ngày mai anh cho tài xế đưa em về thẳng thành thị B.
Nói xong, cũng không chờ Lục Dung Nhan trả lời, giở bỏ tấm chăn bước xuống giường vào thẳng phòng tắm.
Quả nhiên, anh ta không có ý muốn nói sẽ đi cùng cô về thăm nhà.
Lục Dung Nhan ôm lấy tấm chăn, dựa người vào đầu giường xuất thần, trong đầu vẫn còn văng vẳng những lời mẹ nói trong điện thoại hôm nay : - Ngạn diễm không về cùng con à?
Lục Dung Nhan khi đó trả lời mẹ là anh ấy bận.
- Dù có bận thì nhà ba mẹ vợ vẫn phải đến thăm một lần chứ ! Dung Nhan, không phải mẹ muốn nói con, con xem con kết hôn kiểu gì mà hồ đồ như vậy hả? Đứa con cũng sắp chào đời rồi, mà ba mẹ vẫn chưa được một lần gặp mặt cậu con rễ nữa là sao hả? Khi hàng xóm hỏi chuyện, mẹ cũng không biết phải trả lời như nào, nếu nói ngay cả mặt con rễ còn chưa từng gặp qua, chẳng phải khiến họ cười đến rụng răng hay sao chứ?
- Mẹ ơi, anh ấy là bác sĩ, nhất thời không thể đi đâu được cả. Trước mặt mẹ Lúc Dung Nhan vẫn nói tốt về Lục Ngạn Diễm.
- Con gái à, mẹ bảo con này, con không cần bênh vực cho nó đâu, nếu nó có lòng thì dù bận rộn thế nào vẫn sẽ về thăm thôi. Ba Lục giành lấy điện thoại và nói với Dung Nhan: - đừng ỷ rằng hắn ta có chút của cải, tặng những món quà đắc tiền giao đến nhà là có lòng, tuy có vài thứ dù ba mẹ có sống cả đời cũng chưa chắc gặp được, nhưng những thứ đấy so với hạnh phúc cùa con gái ba thì không đáng đồng xu nào cả. Ba mẹ không thèm, con hiểu không?
Những lời nói ấm áp này của ba mẹ, hiện tại Dung Nhan nhớ lại vẫn cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Cô thực sự không muốn ba mẹ già phải lo lắng cho cô nữa.
Có lẽ, cô nên thương lượng với Lục Ngạn Diễm, chí ít thì cũng phải khiến cho ba mẹ được yên lòng mới đúng.
Nửa tiếng sau, Lục Ngạn Diễm toàn thân thư thái bước ra từ phòng tắm.
Lúc này, men say trong người anh cũng tỉnh được một phần nào rồi, anh đưa mắt nhìn Lục Dung Nhan đang ngồi trên giường: Em ngủ đi ! Anh còn chút việc bận, không cần chờ anh đâu !
Chắc là anh ta lại tính ngủ ở phòng sách rồi.
- Chờ đã....
Lục Ngạn Diễm tính bước ra khỏi phòng thì nghe Lục Dung Nhan gọi với lại
- Hửm?
Lục Ngạn Diễm quay người nhìn cô ấy trên giường.
Lục Dung Nhan chần chừ vài giây, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: - Em có một việc muốn bàn bạc với anh!
- Em nói đi.
- Ngày mai ... anh có bận không?
- Em cứ nói trước đi.
Lục Ngạn Diễm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ầy.
- Ngày mai... nếu có thể, em hi vọng anh có thể cùng em về nhà một chuyến được không? – Cuối cùng thì Lục Dung Nhan cũng hỏi anh ta.
Đôi mắt đen tuyền của Lục Ngạn Diễm lóe lên một tia sáng nhỏ, bờ môi mím lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, không trả lời.
Lục Dung Nhan tưởng rằng anh chê phiền phức, liền nói ngay: - Em mượn anh thời gian một ngày thôi được không? Ngày mai đi rồi, ở lại một đêm, hôm sau sẽ về ngay, không cần ở cả tuần cùng em đâu! Vốn dĩ em không muốn phiền anh đi cùng em đâu, nhưng ba mẹ em.... họ cứ nghĩ rằng hôn nhân của mình quá vội vàng, cộng thêm chưa từng gặp mặt anh, em nghĩ nếu anh đi cùng em về nhà, chí ít thì ba mẹ có thể yên lòng hơn ....