- Đuôi Nhỏ...
Cố Cẩn Ngôn thăm dò hô lên một tiếng.
Song, không có ai trả lời.
- Diên Vĩ!
Vẫn không có âm thanh đáp lại.
- Tần Diên Vĩ?
Diên Vĩ vẫn không đáp, khiến Cố Cẩn Ngôn có chút luống cuống, không khỏi lo lắng cho Diên Vĩ phía bên trong. Anh sợ rằng cô sẽ vì chuyện xảy ra ngày hôm nay mà nghĩ quẩn.
Cố Cẩn Ngôn đành phải đi tìm chị Lý, mượn chìa khóa dự bị phòng. Cửa mở ra, nhìn thấy Diên Vĩ ở bên trong, tâm trạng căng thẳng của Cố Cẩn Ngôn mới bắt đầu giảm bớt.
Giờ phút này, Diên Vĩ đang trốn sâu trong chăn, cả người cuộn tròn lại đầu cũng giấu tịt vào chăn, trông y hệt bộ dạng chim đà điểu khi ẩn nấp.
Nhìn thấy bộ dạng của Diên Vĩ, ánh mắt thâm trầm của Cố Cẩn Ngôn hiện lên vài tia đau lòng, yết hầu trở nên khô khốc thêm vài phần.
Anh bước vào phòng, đi về gần Diên Vĩ đang co quắp trên giường.
Thân hình cao lớn lặng lẽ hồi lâu bên giường cô, từ cao nhìn xuống nói với người đang trốn trong chăn:
- Còn định làm đà điểu đến khi nào nữa?
- ...Chú không cần quản chuyện của tôi.
Âm thanh rầu rĩ của cô truyền ra khỏi chăn.
Cố Cẩn Ngôn tức giận nhéo mi tâm:
- Chú không quản con thì ai quản? Hiện tại chú là người giám hộ duy nhất của con ở thành phố C này, tất cả mọi chuyện của Tần Diên Vĩ con đều phải đến tay Cố Cẩn Ngôn này giải quyết hết!
Cố Cẩn Ngôn trực tiếp tuyên bố với Diên Vĩ về quyền trong tay mình đối với cô, rồi lại nói tiếp:
- Chuyện ngày hôm nay con có trốn tránh cũng vô ích, trước hết ra đây, ngoan ngoãn đi bôi thuốc. Về những chuyện khác, chú có thể tạm thời chưa truy cứu.
Đương nhiên, nếu nói là không truy vấn, chuyện đó sẽ tuyệt đối không có khả năng!
Song người trong chăn vẫn như cũ không để ý đến anh, càng không muốn ra khỏi chăn, chỉ nhè nhẹ run người lên một cái.
- Nếu con vẫn không chịu ra, vậy chú đành phải xốc chăn lên rồi.
Lời lẽ của Cố Cẩn Ngôn trở nên nghiêm khắc thêm vài phần. Chỉ thấy Diên Vĩ lúc này ủy khuất dẩu đôi môi nhỏ nhắn lên, nước mắt "tí tách" rơi xuống, mà khuôn mặt bị đánh thương khi nãy càng lúc càng sưng như một chiếc bánh bao.
Bộ dạng kia thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, trong phút chốc Cố Cẩn Ngôn cảm giác như có một lưỡi dao đâm thật sâu vào lòng mình, khiến trái tim anh đau đớn khôn xiết, đáy lòng hiện lên một tia thống khổ vô cùng rõ rệt.
Anh không nói hai lời, liền đưa tay qua ôm Diên Vĩ trên giường lên, hướng về phía ghế sô pha.
- Mặt đã sưng thành thế này rồi, còn cậy mạnh nữa!
Cố Cẩn Ngôn thấp giọng trách cứ cô bé trong lòng mình, song lời nói ấy thực ra lại không có lấy chút quở trách nào, toàn bộ đều là sự đau lòng lẫn sủng nịnh của anh dành cho cô.
Cố Cẩn Ngôn ôm Diên Vĩ ngồi xuống ghế, cầm một quả trứng lên thử độ ấm, cảm thấy độ ấm vừa phải, lúc này anh mới nhẹ nhàng lăn trứng lên gò má sưng đỏ của cô:
- Con chịu đau một chút, sẽ hơi đau đấy.
Quả trứng vừa mới chạm lên má Diên Vĩ, cô đã nhịn không được mà thét lên, nước mắt chậm rãi tuôn khỏi hốc mắt.
Cố Cẩn Ngôn vội vàng dừng tay, đưa tay qua chạm vào mặt cô, lại nhẹ nhàng thay cô lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt.
- Rất đau sao?
Diên Vĩ thút thít, cặp mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào anh, rồi bỗng vừa khóc vừa thét lên với anh:
- Tôi và Hoắc Thận đã yêu nhau rồi!
Lời nói vừa dứt, thần sắc Cố Cẩn Ngôn lập tức ngưng trọng, bàn tay đang lau nước mắt cho cô cùng dừng lại giữa không trung.
Ánh mắt nghi ngờ nhìn Diên Vĩ trong khoảng khắc càng thêm sâu, hô hấp cũng bất giác trở nên nặng nề. Không khí trong phòng trầm xuống, thời gian tựa như đang ngưng trệ lại.
- Con vừa mới nói cái gì?
Thật lâu sau Cố Cẩn Ngôn mới tìm lại được thanh âm của mình, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống, khàn khàn hỏi Diên Vĩ.
Ánh nhìn của anh dành cho Diên Vĩ lạnh lẽo đến thấu tâm, tựa như đã hóa thành một khối băng, không có chút lay động nào.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Diên Vĩ có chút chột dạ.
Cô không dám trả lời câu hỏi của anh, chỉ giơ tay nắm lấy quả trứng trong tay anh, ngồi sang một bên lặng lẽ tự lăn lên gò má bị thương.
Lực đạo trên tay cô không nặng không nhẹ, có vài lần cô bị đau tới mức cắn răng, nước mắt như chực chờ tuôn khỏi vành mắt.
Giờ phút này, Cố Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá lớn đè lên, sự phiền muốn dường như sắp ép anh không thở ra hơi nữa. Anh vốn không nên để tâm nữa, nhưng khi thấy bộ dạng đau đến nghiến răng của cô, một lúc thật lâu sau...
Anh rốt cục cũng cướp lấy quả trứng từ tay Diên Vĩ về, động tác tuyệt đối không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút tức giận cùng thô lỗ.
Anh tiếp tục không lên tiếng, ngón tay xiết chặt lấy cằm Diên Vĩ, dùng gan bàn tay giữ chặt má cô, bá đạo lăn trứng lên gò má bị sưng đỏ, không cho phép cô nhúc nhích một chút nào.
Trứng gà nóng hổi khiến mạch máu trên mặt hiện lên rõ hơn, Diên Vĩ không nhịn được mà nhíu mày lại.
Có chút đau, nhưng chung quy còn tốt hơn cô tự mình lăn.
- Bắt đầu từ khi nào?
Bỗng dưng bên tai truyền đến câu hỏi của Cố Cẩn Ngôn, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
So với lúc nãy thanh âm của anh bây giờ dường như trở nên sắc bén hơn một cách rõ ràng, sắc mặt lại càng âm trầm hơn, có thể nói là không còn chút độ ấm nào.
Diên Vĩ nhíu mày, khó hiểu nhìn anh.
Cố Cẩn Ngôn nhăn chặt lông mày:
- Chú nói con và Hoắc Thận.
Nhắc tới chuyện này, Cố Cẩn Ngôn hiển nhiên không đủ kiên nhẫn, tính tình cũng trở nên nóng nảy hơn so với bình thường.
Bị Cố Cẩn Ngôn hỏi lại một lần nữa, Diên Vĩ càng chột dạ trong lòng.
Bởi vì kỳ thực cô đang nói dối về chuyện này. Lời vừa nãy, thật ra chỉ là vì cô cố ý muốn lừa Cố Cẩn Ngôn mà thôi!
Có lẽ là bởi ngọn lửa trong người đang bùng cháy mạnh mẽ, cũng có lẽ là bởi, cô muốn kích thích Cố Cẩn Ngôn, hoặc lại có thể do không muốn để anh cảm nhận được mình cực kỳ để tâm tới chuyện của anh cùng Tô Giải Ngữ, vậy nên, cô đành phải nói dối, tự giữ lại một phận danh dự cho mình.
Cô và Hoắc Thận tuyệt đối không có khả năng bên nhau. Từ khi quen Hoắc Thận tới giờ, lúc đó y chẳng qua chỉ vì nhìn trúng cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt mà bắt cô làm bạn gái y, nhưng từ sau khi hai người làm bạn, dĩ nhiên không có những khái niệm giữa nam và nữ. "Anh em tốt", "bạn bè tốt" đại khái mới là tính từ chuẩn xác nhất cho mối quan hệ giữa hai người.
Diên Vĩ chột dạ nhìn anh, ấp úng đáp lại một câu:
-...Là...là chuyện tối nay.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Cẩn Ngôn, cho dù không nhìn, cô cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn sắc bén nơi anh tựa như một lưỡi dao, khoét một đường thật sâu lên má cô.
Nếu ánh mắt có thể đả thương người, giờ phút này, có lẽ cô đã vỡ vụn rồi.
Cố Cẩn Ngôn ném quả trứng trong tay vào thùng rác:
- Làm sao? Để ăn mừng cho tình yêu vĩ đại này, hai đứa hẹn nhau vào tạp hóa trộm đồ ấy hả?
Câu nói của Cố Cẩn Ngôn không giấu được sự trào phúng, mà ý tứ ghen tuông, lại càng đậm hơn.
Sắc mặt Diên Vĩ đột nhiên trắng bệch, một nơi mẫn cảm nào đó sâu trong trái tim giống như bị kim đâm vào, khiến cô đau đớn...
Cô cắn chặt đôi môi mọng đỏ, thật lâu sau mới rầu rĩ lên tiếng:
- Người trộm đồ là tôi, từ đầu đến cuối cũng chỉ có tôi. Hoắc Thận vô tội, anh ấy không phải là kẻ trộm!
Diên Vĩ còn biện minh thay cho Hoắc Thận. Cô không muốn bất cứ ai xuyên tạc về bạn cô.
Diên Vĩ không giải thích còn tốt, cô vừa giải thích, Cố Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy ngọn lửa anh đang cố đè nén lại một lần nữa bị cô đốt lên.
Nha đầu kia không cần dùng thái độ cường ngạnh như vậy, anh dĩ nhiên vẫn hiểu được Hoắc Thận kia có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô! Chẳng trách trong đồn cảnh sát, lúc cái tát sắp giáng xuống mặt Hoắc Thận, cô chẳng cần suy nghĩ đã không do dự mà xông về trước cản cho y.
Hóa ra là vậy! Nha đầu này quả nhiên đã sớm rung động với Hoắc Thận?
" Tinh tinh tinh tinh---"
Trong lúc giằng co căng thẳng, điện thoại trong túi Diên Vĩ bỗng vang lên. Diên Vĩ lấy ra xem, là Hoắc Thận gọi tới.
Diên Vĩ cơ hồ không chút do dự nhấc máy, bởi cô cảm thấy cuộc điện thoại này tới thật sự đúng lúc, bằng không, cô chắn chắn sẽ bị bầu không khí này ép đến chết cóng mất.
Diên Vĩ nhấc điện thoại, vội vàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, đến liếc cũng không dám liếc tới Cố Cẩn Ngôn một cái.
- A lô ---
Diên Vĩ mở lời trước, thanh âm rất nhẹ.
- Vết thương trên mặt thế nào rồi? Thoa thuốc lên chưa? Có phải là rất đau không?
Đều bên kia truyền tới một loạt câu hỏi của Hoắc Thận, ngữ khí lộ ra vẻ lo lắng.
- Thoa thuốc rồi, cũng không đau nữa.
Diên Vĩ nói dối.
Cố Cẩn Ngôn lạnh mặt ngồi trên sô pha, nghe thấy câu trả lời của Mộ Sở, sắc mặt vốn khó coi lại càng trở nên sa sầm.
Hiển nhiên nha đầu này nói dối là vì không muốn người ở đầu bên kia quá mức lo lắng.
Ha! Từ khi nào cô lại biến thành người nghĩ cho người khác vậy?
- Được rồi! Không cần nói dối với anh, bố anh nặng tay thế nào, anh còn không rõ sao? Anh bị ông ta đánh mà lớn, có lần nào mà không mất hai ba hôm mới xuống được giường đâu?
Diên Vĩ cười cười, trêu ghẹo:
- Bị đánh mà lớn nhưng vẫn chưa tốt lên được, thật khổ cho bác Hoắc mà!
- Được lắm Diên Vĩ! Còn có tâm trạng đùa với cậu đây, xem ra thực sự không có vấn đề gì.
- Tôi thực sự không sao, ngược lại anh...
Diên Vĩ nói đến đây ngừng lại một chút, sau đó cực kì thành khẩn xin lỗi Hoắc Thận:
- Hoắc Thận, thực xin lỗi!
- Được rồi được rồi! Cậu đây gọi cho em không phải để nghe ba từ này!
- Vậy sau khi về anh không bị đánh nữa chứ?
Diên Vĩ lo lắng nhất là vấn đề này.
- Không có! Không phải em đã lẫm liệt làm sáng tỏ cho cậu đây sao? Hơn nữa ông ta đã đánh em thành thế này, lúc này trong lòng vẫn còn chút áy náy vì đã ra tay với em.
- Anh không sao là tốt rồi, nếu không lòng tôi sẽ không được thoải mái...
Diên Vĩ thật sự không muốn làm liên lụy tới Hoắc Thận.
- Được rồi! Đừng lo lắng cho anh nữa! Mà, bây giờ vẫn còn chưa đi ngủ chứ?
- Làm gì?
Diên Vĩ hoài nghi.
- Gọi video call đi, anh phải thấy em không sao mới yên tâm.
- Không được.
Diên Vĩ vội vàng cự tuyệt
- Bây giờ tôi đã đi ngủ rồi! Giờ cũng đã hơn 12 giờ, anh cũng đừng tự dày vò nữa, mặt tôi đã bôi thuốc rồi, sáng ngày mai sẽ lập tức khỏi,
- Đi ngủ thật rồi?
Hoắc Thận hiển nhiên vẫn không tin.
- Ngủ thật rồi!
Diên Vĩ khẳng định đáp lại.
- Vẫn phải xem!
- ...
Người này đúng là không nói nổi!
Diên Vĩ chưa kịp nói gì, Hoắc Thận đã bắt đầu gọi video đến. Do dự mãi, cuối cùng Diên Vĩ vẫn quyết định ấn nút nhận cuộc gọi.