- Cô ta có thể giúp tôi tắm?
Ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói trêu chọc của Lâu Tư Trầm.
- ……..
Đôi tay đang băng gạc của Tần Mộ Sở, đột nhiên dừng lại, gò má có chút ửng đỏ mê người.
- Tôi cũng không còn cách nào giúp anh.
- Được, vậy tôi tự tắm, nếu ướt nước mà bị nhiễm khuẩn, bất quá thì đau thêm mấy ngày, không chết được đâu!
Tần Mộ Sở ngước đầu liếc hắn một cái.
- Vậy cả tháng nay, ai giúp anh tắm rửa?
- Tự tôi, nên vết thương mới lâu lành như vậy.
- ……..
Tần Mộ Sở cuối xuống nhìn vết thương hỏi rit máu trước ngực của hắn, trong lòng cảm thấy có chút đau xót, có chút không dám nghĩ đến hắn phải chịu đựng thế nào.
- Nhất định rất đau đúng không?
- Cũng bình thường.
Lâu Tư Trầm nhìn sâu vào cô, cố gắng dùng thái độ bình thường để trả lời cô:
- Vết thương nhỏ này, không là gì hết!
- Vết thương nhỏ ư?
Tần Mộ Sở thể hiện sự bất bình với lời nói của hắn, lông mày chau lại.
- Vậy phải như thế nào mới gọi là vết thương nặng? Sao anh lại không biết thương yêu bản thân mình vậy!
- ……..
Bị cô trách mắng, lông mày của Lâu Tư Trầm có chút giật giật, không trả lời, coi như biết lỗi rồi.
Mộ Sở nhẹ nhàng cẩn thận bôi thuốc cho vết thương của hắn, tay cầm bông gòn bôi thuốc, tự nhiên run đến quá đáng, khóe mắt không biết từ khi nào mà lại có thêm một lớp hơi nước.
Đã thương như vậy rồi, mà hắn vẫn nói là vết thương nhỏ! Thật sự muốn cô đau lòng chết mà.
Bôi thuốc lên trên vết thương, có chút đau rát như bị lửa đốt, Lâu Tư Trầm vì không muốn làm cho Mộ Sở áy náy hơn, cố gắng giả vờ không đau, thậm chí không thèm chau mày lại.
Mộ Sở biết thuốc này sẽ đau, một bên vừa giúp hắn bôi thuốc, một bên liền lấy miệng thổi thổi cho hắn, cô muốn dùng cách này để giảm bớt sự đau đơn cho hắn.
Lúc nhỏ khi Đuôi Nhỏ bị thương, cô cũng dùng cách này để bé con bớt đau.
Hơi thở nóng ấm của cô, phả vào da của Lâu Tư Trầm, như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua, cảm giác tê tê dại dại, khiến cho cơ thể nam tính ấy run nhẹ, nhìn vào con mắt của Mộ Sở đột nhiên thấy tối tăm lại vài phần, cổ họng gợi cảm ấy chuyển động nhẹ, thanh âm khàn đi.
- Ê…Cô nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba à!
Hắn đưa tay, nâng cằm của Mộ Sở, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô lên, để cô nhìn sâu vào đôi mắt nóng bổng của hắn.
- Thổi như vậy có thể bớt đau hơn.
Lúc Mộ Sở nhìn vào đôi mắt sâu và nóng bổng của hắn. Tim của cô bất giác lại lệch đi vài nhịp.
Người đàn ông này, như có một sức hút kì lạ, chỉ một hành động nhỏ, như một ánh mắt, hay một câu nói vô ý, cũng đủ làm cô rung động rồi.
- Tôi cảm thấy hôn một cái có lẽ sẽ bớt đau hơn đó…
Lâu Tư Trầm nói xong, không đợi Mộ Sở kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu xuống, hướng về đôi môi đang hé nhỏ của cô.
Mộ Sở vẫn không ngờ được hắn sẽ hôn cô như vjay, tay cầm bông gòn bôi thuốc, hồi hộp đến mức siết chặt lại, cứng đơ tại đó, không dám cử động.
Trên môi, đôi môi mỏng lạnh của hắn, như lông vũ lướt qua, phớt nhẹ qua thôi, không nhẹ cũng không mạnh, lúc thì mút, lúc thì liếm, lúc thì cắn…
Từng chút từng chút, làm dậy sóng thần kinh nhạy cảm của cô, trêu chọc mọi cảm giác của cô, kích thích những dục vọng ẩn sâu trong người cô.
Sau đó, nhân lúc cô còn ngơ ngác, cái lưỡi ấm nóng của hắn, luồn thẳng vào trong, phá rối bên trong, vội vã bất chấp dùng cái lưỡi uyển chuyển cùng với mùi đinh hương trong miệng cô…
Lúc đó, Mộ Sở có cảm giác là mọi sức lực trong người cô đều bị người đàn ông trước mặt hút hết, cô chỉ có thể mặc kệ anh chiếm đoạt, xâm chiếm…
Đến lúc không chịu được, cô đã đáp trả lại hắn, quên mất sự làm phiền của cái lưỡi ấm nóng của hắn, mà cùng nhau nhảy múa bên trong!
Nụ hôn nóng bổng đó, không biết kéo dài đến bao lâu…
Cho đến khi Mộ Sở cảm thấy mình không thở được nữa, người đàn ông trước mặt, mới nuối tiếc buông đôi môi nhỏ của cô ra.
Mộ Sở không ngừng hít thở sâu, lồng ngực đầy đặn, cũng lên xuống theo từng nhịp hít thở sâu của cô, cộng thêm gương mặt đỏ ửng mê người đó, khiến cho bên dưới của Lâu Tư Trầm cũng căng cứng theo, lúc đó càng cảm thấy căng ra khó chịu hơn.
Nhưng giờ hắn đang là người bị thương, những động tác mạnh và quá sức, không thể làm được!
Thế nên, hôm nay chỉ dừng lại ở đó tạm tha cho cô!
- Được rồi, bôi thuốc tiếp đi, không đau nữa rồi.
Mộ Sở ngượng ngùng cắn cắn môi, ra vẻ tức giận liếc hắn một cái.
Tên lưu manh này rõ ràng là lấy cớ muốn chiếm tiện nghi của cô mà!
Mộ Sở tiếp tục thoa thuốc cho cô.
Lâu Tư Trầm thật sự cảm thấy vết thương không còn đau nữa, tâm trạng cũng tốt hơn lúc nãy nhiều, ánh nhìn ấm áp hướng về phía Mộ Sở, trong ánh mắt lại có chút lấp lánh sáng ngời.
Bôi thuốc xong, băng bó lại, cuối cùng cũng xong.
Mộ Sở cuối cùng cũng thở hắt ra, nhưng vẫn không quên dặn dò hắn:
- Vai với tay cũng không được quá sức! Còn nữa, mấy hôm nay ở nhà dưỡng bệnh cho khỏe, chỗ nào cũng không nên đi, đi làm cũng đừng nghĩ tới. Ngoài ra, vết thương không được ướt nước, nếu nhiễm khuẩn nữa là mệt đó nha!
Lâu Tư Trầm không nói gì, ánh mắt chỉ dừng lại trên đôi môi loắt choắt của cô, khóe mắt như có ý cười nhẹ.
- Anh cười cái gì?
Mộ Sở tức giận hỏi hắn.
- Nói hoài không ngừng, y như bà cụ vậy! Chỉ có cô là bác sĩ à, những gì cần lưu ý chẳng lẽ tôi không biết?
Lâu Tư Trầm cười cười nhéo lấy đôi má đỏ ửng của cô một cái.
Mộ Sở chống cự nắm lấy tay của hắn.
- Những điều cần chú ý đương nhiên anh biết, nhưng lại không nghe theo! Đã bị thương như vậy rồi, còn ra ngoài chơi nữa! Còn đánh bài với người khác! Lúc nãy còn lái xe! Anh không uống rượu chứ? Tôi nói cho anh nghe, vết thương anh vẫn chưa lành, nếu anh uống rượu, là anh đang tự hành mình đó, không biết yêu thương bản thân, có nghe tôi nói không?
- Nghe!
Khó khăn lắm Lâu Tư Trầm mới ngoan ngoãn nghe lời, gật gật đầu.
- Đi thôi!
Nói xong, đã tự mình đứng dậy rồi.
- Đi đâu?
Mộ Sở cứ nghĩ hắn muốn tiễn mình về, vội vàng theo hắn đứng dậy.
- Đi đâu?
- Đi tắm!
- ……..
Mộ Sở như chết đứng, không động đậy gì hết.
Lâu Tư Trầm đã sớm đoán được cô sẽ có biểu hiện như vậy, hắn cũng dừng lại, quay người lại nhìn cô, bộ dạng như đúng rồi.
- Nãy cô mới dặn dò tôi, vết thương không được ướt nước! Giờ tôi nghe lời cô, vết thương sẽ không ướt nước đâu, nhưng trước tiên, phải có người giúp một tay, có đúng không?
Mộ Sở cảm thấy bản thân mình như tự cầm cục đá ném vào chân mình vậy.
Cô cắn chặt môi, nhìn hắn.
- Không muốn giúp?
Lâu Tư Trầm chau nhẹ mày.
- Được, vậy tôi tự đi tắm! Cô cứ mặc xác tôi, cho dù vết thương có nhiễm khuẩn, tôi cũng không đổ thừa cô đâu!
Hắn nói xong, quay người đi, đi về phía phòng tắm.
Mộ Sở vừa tức vừa giận!!
Người này đúng là nhắm vào điểm yếu của cô mà, biết cô sẽ không yên tâm được, còn cố ý nói những lời này cho cô nghe!
Cô biết rõ là hắn cố ý nói vậy, nhưng cô…vẫn trúng kế của hắn.
Làm sao được chứ?
Chẳng lẽ cô bỏ mặc anh thật? Nếu vết thương thật sự bị nhiễm khuẩn, không chừng sẽ khó lành hơn trước nữa, cũng có thể nguy hiểm tính mạng nữa! Cô có thể không cẩn thận được sao?
2 phút sau---
Lúc Mộ Sở mở cửa phòng tắm ra, Lâu Tư Trầm vẫn còn ngồi bên mép bồn tắm đợi cô.
- Đến rồi à?
Khóe miệng của hắn nhếch lên, anh mắt mang vẻ đắc ý.
Quả nhiên, hắn đang đợi cô!
Đã sớm đoán được cô sẽ vào đây mà!
Mộ Sở càng tức giận hơn, liếc hắn một cái thật ghê gớm.
- Sao anh cứ như thiếu gia vậy hả!
Lâu Tư Trầm cười cười đứng dậy, dùng mắt nhìn xuống phần eo của mình, ám chỉ Mộ Sở.
- Cởi quần của tôi ra trước đi!
- ……..
Mộ Sở đỏ mặt liếc xéo hắn.
Thấy cô đứng ngây ra, Lâu Tư Trầm hối thúc cô một câu:
- Nhanh lên! Ngây ra đó làm gì? Đâu phải lần đầu tiên đâu!
Cái người này!!
Sao lại mặt dày đến vậy chứ!!
Mộ Sở lại liếc xéo hắn một cái, do dự vài giây, cuối cùng cũng quyết tâm, hai tay hướng về lưng quần của hắn.
Trong lòng của cô không ngừng nhắc nhở bản thân, coi như là chăm sóc cho bệnh nhân vậy! Coi hắn như bệnh nhân của mình là được rồi!
Nói thật, đây là lần đầu tiên Mộ Sở cởi dây nịt cho đàn ông, không có kinh nghiệm gì hết, cởi được một lúc lâu, vẫn không cởi được dây nịt bằng vàng của hắn ra, cô có chút gấp gáp, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Hay anh tự cởi đi!
- Tần Mộ Sở, sao cô lại ngốc như vậy chứ?
Lâu Tư Trầm bấm tay, gõ nhẹ lên đầu của cô, sau đó, hất cằm lên.
- Tự nghiên cứu
- ……..
Hắn không thèm để tâm.
- Vậy tôi mặc kệ, tôi bẻ đại thôi nha, hư đừng có đổ thừa tôi!
Còn nghiên cứu? Nghiên cứu cái quỷ gì!!
Mộ Sở nói bẻ là bẻ, nhưng dễ bể được vậy sao?
Lâu Tư Trầm không hài lòng nhìn cô.
- Cô không thể kiên nhẫn chút sao? Hôm nay cô ráng bẻ nó, vậy còn ngày mai? Ngày mốt?? Mỗi ngày cô để phá hư một cái? Sao không có tinh thần học hỏi gì hết vậy!
- ……..
Ngày mai? Ngày mốt? Mỗi ngày một cái?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà!!
- Chủ nhiệm Lâu, tôi thấy mới hơn một tháng không gặp, mặt của anh lại dày thêm vài thước nữa rồi!
- Hơn cả tháng không gặp, độ thông minh của cô ngày càng kém!
‘Cạch’ một tiếng, nút đã được mở ra, Mộ Sở nhẹ lòng hơn, đánh cái nhẹ vào phần hông của hắn.
- Anh còn nói móc tôi, tôi mặc kệ anh thật đó!
- Được! Không nói móc cô, cô thông minh lắm! Nếu không, sao mở được!
Lâu Tư Trầm đưa tay ra nhéo nhẹ vào má của cô.
Mộ Sở chống cự, cầm lấy tay của hắn.
- Anh lấy tay nhéo tôi được, vậy sao không tự cởi khóa đi! Nhéo nữa, mặt tôi sẽ bự như bánh xe bò rồi đó!
- Vốn dĩ đã bự rồi!
- …Hừ!
- Cởi quần ra đi!
- ……..
Mộ Sở giúp hắn cởi dây nịt ra.
Trong thoáng chốc Mộ Sở đỏ mặt, tim cô vô thức lại đập mạnh ‘thình thịch thình thịch’.