Lâu Tư Trầm vừa mở cửa xe chuẩn bị về thì trông thấy Tần Mộ Sở đang thở hổn hển ở đằng sau.
Hắn nghiêng người nhìn cô với vẻ khó hiểu:
- Cô có chuyện gì à?
- À có chứ!
Mộ Sở gật đầu rồi vội bước lại gần hắn. Sau đó cô không hỏi ý hắn mà lấy chìa khóa xe trong tay hắn rồi nói:
- Để tôi lái xe đưa anh về khách sạn nhé!
-...
Lâu Tư Trầm nghe thấy thế thì nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Mộ Sở vội giải thích:
- Suốt đêm hôm qua anh không chợp mắt mà nhỉ? Vậy làm sao có đủ tỉnh táo mà lái xe kia chứ? Lái xe trong lúc mệt mỏi như vậy không an toàn đâu. Mà tôi đã ngủ rồi cho nên tỉnh táo lắm!
Mộ Sở nói xong thì vòng qua hắn ngồi vào ghế lái.
Lâu Tư Trầm nhìn cô đang ngồi trong xe đầy ẩn ý, nhưng hắn cũng chẳng nói gì mà vòng qua ngồi vào ghế phụ.
Sauk hi Lâu Tư Trầm lên xe thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hắn thật sự rất mệt! Tối qua vốn không phải là ca trực của hắn nhưng kết quả….
Mộ Sở trông thấy nét mặt mệt mỏi của hắn, trong lòng cô vừa áy náy lại lo lắng.
- Chủ nhiệm Lâu, cảm ơn anh nhé.
Mộ Sở nhỏ giọng nói cảm ơn hắn.
Nhưng hắn chẳng đáp lời cô.
Lâu Tư Trầm vẫn nhắm mắt lại như thể hắn đang ngủ.
Mộ Sở thu hồi tầm mắt lại rồi khởi động xe.
Chiếc xe chạy thẳng từ nhà xe bệnh viện tới khách sạn Thuyền Buồm.
Mà khách sạn rất gần với bệnh viện nên đi chẳng bao lâu thì đã tới nơi.
Xe dừng lại trước cổng chính của khách sạn.
- Đã tới rồi.
Mộ Sở vừa tháo dây an toàn vừa nhỏ giọng nhắc Lâu Tư Trầm ở bên ghế phụ.
Kết quả chẳng có chút phản ứng gì hết.
Lâu Tư Trầm vẫn nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế mà ngủ.
Anh ta ngủ mất rồi!
Từng tia nắng ban mai ấm áp xuyên qua cửa kính hắt lên gương mặt điềm tĩnh, điển trai nọ làm nổi bật lên đường nét trên mặt hắn. Anh nắng vàng ươm bao phủ quanh người hắn như một lớp lụa mỏng chói mắt.
Hai mắt hắn khép hờ, hàng mi dày cong như cánh quạt rũ xuống in lên gương mặt không tì vết của hắn. Sống mũi hắn rất cao, tuy cánh môi mỏng trông lạnh lùng nhưng lại rất quyến rũ khiến Mộ Sở không thể dời mắt được.
Ma xui quỷ khiến sao đấy…
Cô lại muốn hôn lên đôi môi ấy!
- Mình điên rồi!
Cô vừa mới nhích lại gần thì lập tức tỉnh táo trở lại. “Chát” cô tát mạnh vào mặt mình.
- Tần Mộ Sở, mày điên rồi! Nghĩ bậy bạ gì thế hả!
Ai ngờ cô vừa tát mình một cái thì người đàn ông đang say ngủ kia bỗng mở mắt ra.
Vành mắt Lâu Tư Trầm đỏ au, trông hắn vẫn còn chưa tỉnh ngủ, hắn nhíu mày nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
- Cô vừa tát bản thân đấy à?
- Hả? Có đâu, làm gì có!
Mộ Sở không ngờ hắn lại thức dậy ngay lua1c này, nhất thời cô có cảm giác như bị bắt quả tang vậy.
Hai tai cô đỏ ửng lên, đoạn cô nhìn anh với vẻ ngại ngùng rồi vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nhắc nhở hắn:
- Đã tới khách sạn rồi đấy.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào cô đầy ẩn ý, sau đó mới nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài xe.
- Cô đưa chìa khóa cho thư ký Lâm!
Hắn nói xong liền mở cửa bước xuống xe.
- Ồ ừm!
Mộ Sở cũng vội vàng mở cửa ra rồi xuống xe theo hăn.
Lúc này thư ký Lâm đã đứng trước cửa. Mộ Sở thấy vậy, cô vội đưa chìa khóa xe cho cô ta. Chợt cô nghe Lâu Tư Trầm nói với thư ký Lâm:
- Cô tìm tài xế đưa cô Tần về nhà.
- Vâng.
- Không cần đâu!
Mộ Sở vội lắc đầu, xua tay nói với thư ký Lâm:
- Không cần phiền như thế đây. Lát tôi về bằng xe buýt là được rồi.
Còn Lâu Tư Trầm thì đi thẳng vào thang máy của khách sạn, thậm chí hắn chẳng thèm chào hỏi cô một cái nữa.
Mãi tới khi bóng dáng cao lớn của hắn biến mất trong tháng máy, Mộ Sở mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Phải rồi, tôi quên trả thứ này cho anh ta mất rồi!
Đoạn Mộ Sở vội lấy một chiếc quần tây đã được giặt sạch ra rồi đưa cho thư ký Lâm:
- Thư ký Lâm, phiền cô đưa cho anh ta dùm tôi!
Chiếc quần nằm trong túi cô nguyên một ngày rồi. Có nhiều lần cô tính trả lại cho hắn nhưng trong bệnh viện đông người quá, thành ra vẫn chưa có dịp. Bây giờ coi như đã có cơ hội rồi.
- Cô Tần à, phiền cô tự mình lên lầu trả nó được không? Tôi..
Thư ký Lâm vừa nói vừa đong đưa chìa khóa xe.
- Tôi phải đỗ xe cho ngài Lâu nữa.
- Ồ, được thôi, không sao cả! Vậy tôi lên lầu nhé!
- Cảm ơn cô nhé!
Thư ký Lâm nói xong thì đưa một thẻ dự phòng cho Mộ Sở.
- Đây là thẻ phòng.
-…
Nói thật thì Mộ Sở cầm cái thẻ này cảm thấy nóng tới phỏng cả tay.
Chẳng hiểu sao cô lại nghĩ tới cái đêm hôm đi công tác nọ…
Cô điên rồi!
Mộ Sở vô cùng khinh thường kiểu suy nghĩ theo trực giác này của mình!
Rốt cuộc cô suốt ngày nghĩ chuyện gì thế!
Mộ Sở cầm thè phòng rồi lên thẳng lầu 58.
Lúc tới ngoài cửa, cô do dự hồi lâu rồi nhấn vào chuông cửa.
Tuy trong tay cô có thẻ vào phòng nhưng xuất phát từ phép lịch sự thì cô không nên tự tiện đi vào. Huống chi, rõ ràng quan hệ của bọn họ còn chưa tới thân thiết tới mức này.
“Reeng~”
“Reng~”
Chuông cửa reo lên một lúc nhưng trong phòng vẫn không có chút động tĩnh.
Sao thế nhỉ?
Lẽ nào anh ta lại đi ngủ rồi? Nhưng mà anh ta vẫn chưa ăn sáng kia mà?
Mộ Sở nhớ tối qua Lâu Tư Trầm nói đói bụng, nếu anh ta không chịu ăn chút gì lót dạ thì dạ dày của anh ta chịu sao nổi kia chứ? Lỡ lại đau dạ dày thì làm sao đây?
Mộ Sở không khỏi lo lắng thay cho hắn.
Dưới tình thế cấp bách, cô chủ động quẹt thẻ rồi mở cửa bước vào.
Cô để quần dài đã giặt sạch lên ghế salon ở phòng khác rồi bước vào trong, khẽ hô:
- Chủ nhiệm Lâu?
Không có tiếng trả lời.
Lẽ nào ngủ thật rồi à?
Mộ Sở rón rén đi về phía phòng ngủ của Lâu Tư Trầm. Lúc cô đẩy cửa bước vào thì lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả. Trên chiếc giường cỡ lớn cũng chẳng có nốt.
Không có ư? Đi đâu rồi nhỉ?
Mt đang nghi ngờ thì nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Thì ra hắn đang đi tắm.
Mộ Sở thở phào nhẹ nhõm. Cô đang tính rời khỏi phòng nhưng nghĩ một hồi lại bước về phía phòng tắm.
Cô gõ cửa phòng tắm một cách lịch sự rồi nói với Lâu Tư Trầm đang ở bên trong:
- Chủ nhiệm Lâu, tôi để quần mà tôi đã giặt sạch ở trên ghế salon trong phòng khách, ngoài ra…
Lúc Mộ Sở nói tới đây thì ngừng lại.
Cô đang tính nhắc hắn nhớ ăn sáng, nhưng khi lời tới bên môi thì cô lại cảm thấy ngại ngùng.
Ai ngờ cô còn chưa nói dứt lời thì cửa phòng tắm lại đột ngột mở ra. Thậm chí cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo vào trong phòng tắm luôn rồi.
- Á——
Mộ Sở sợ hãi hét lên.
Vòi hoa sen phun nước lập tức xối ướt cả người cô.
Cô đỏ bừng cả mặt, vô cùng lúng túng.
Màn hơi nước dày đặc trong không khí phủ một lớp màn long lanh ướt át lên đôi mắt cô. Trông cô như một con thỏ trắng ngây thơ, đáng thương đang chờ bị làm thịt, khiến cho người khác xốn xang trong lòng.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nóng bỏng.
Còn Mộ Sở thì sao?
Một người đàn ông cao lớn đang khỏa thân ở trước mắt cô.
Nước chảy xuống đầu Lâu Tư Trầm, làm ướt mái tóc của hắn rồi chảy dọc theo đường cong quyến rũ của cơ thể hắn.
Hình ảnh này cực kỳ quyến rũ khiến cho Mộ Sở đỏ hết cả mặt, tim đập loạn xạ, thở dốc…
Hai người họ kề sát nhau quá.
Dù da thịt còn chưa kề sát, nhưng Mộ Sở đã cảm giác được nguồn năng lượng nóng bỏng toát ra từ người hắn.
Giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy cô vậy!!
Nóng…
Nóng quá!!
Cô cảm giác mình sắp bị hòa tan luôn rồi.
Còn Lâu Tư Trầm trước mặt cô thì sao?
Lồng ngực rắn chắc của hắn phập phồng lên xuống.
Hơi thở của hắn phả vào tai cô cực giống như tiếng gầm gừ của dã thú.
Lâu Tư Trầm cụp mắt nhìn Mộ Sở đang bị ướt sung trước mắt, đoạn khàn giọng hỏi cô:
- Ngoài ra còn gì nữa?
Ngoài ra còn gì nữa à?
Ngoài ra còn gì nữa hả?!
Bây giờ Tần Mộ Sở đã đơ não luôn rồi, chẳng nghĩ được gì nữa hết!
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ nói chuyện với hắn trong tình huống này cả.
Sao Mộ Sở có gan nhìn thẳng vào mắt hắn kia chứ?
Cô đỏ mặt tới mang tai, vội vàng cụp mắt xuống.
- Ngoài ra…
Cô thật sự không nhớ ra ngoài ra cái gì nữa!
Nhưng ngay sau đó…
Tầm mắt của cô nhìn trúng một nơi khiến cho Mộ Sở phát điên lên!!
Trong đầu cô “bùm” một tiếng như có một quả bom nổ tung bên trong!
Trời ạ.
Cô vừa nhìn thấy thứ gì thế này?!
Mặt Mộ Sở lập tức đỏ bừng như máu.
Cô vừa thẹn vừa lúng túng, đừng nói ngón tay mà ngay cả mười đầu ngón chân cô cũng xoắn lại thành một cục luôn.
Sắc đỏ lan từ cổ xuống khắp cả người cô.
Toàn thân Mộ Sở đỏ bừng lên!
Trán Mộ Sở toát ra mồ hôi hòa vào dòng nước rồi chạy dọc xuống.
Cô thở hổn hển, đôi mắt cũng trở nên ướt át hơn hẳn…
Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể đàn ông, thậm chí trước đây bọn họ từng thân mật hơn nữa, nhưng mà…
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể Lâu Tư Trầm sạch sành sanh như vậy!!
Không che chắn chỗ nào!