Hoắc Thận đứng ở trước cửa thang máy, nhìn bóng lưng của cô biến mất bên trong cánh cửa đó, trong lòng đột nhiên có một tia mất mác.
Cô cứ như vậy mà đi rồi?
Nói đúng hơn thì, chắc là, bỏ chạy rồi!
Biểu hiện của cô rất là rõ ràng.
Cho nên, là y đã dọa cô rồi sao?
Cũng phải! Vấn đề của một người thành niên, có thể không dọa cô bỏ chạy được sao? Rõ ràng là biết trái tim của con nha đầu đó luôn thuần khiết đến vậy mà!
Hoắc Thận tưởng là sau khi trải qua chuyện ở Bách Hội Môn xong, tiểu nha đầu đó ít nhiều gì cũng tiếp nhận được một chút, nhưng không ngờ, một câu nói cư nhiên có thể dọa cô chạy đi mất được! Không chừng, con nha đầu đó thật sự coi y là người xấu xa đứng rình trước cửa nhà trẻ vậy đó!
Đáng chết mà!!
Hoắc Thận đầy phiền não mà đá chân vào vách tường một cái, sớm biết như vậy thì không có nói với cô rồi!
Mãi cho đến thang máy xuống tới dưới, Phù Tang cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình cũng còn chưa bình tĩnh lại được.
Cô hoảng loạn lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho bạn thân Lâu Thần Hi của mình.
Đầu dây bên kia, không được bao lâu thì Thần Hi đã bắt máy rồi.
- Thần Hi!! Mình xong rồi, mình xong rồi.....
Lâu Thần Hi nghe thấy lời của Phù Tàng xong, kinh ngạc mà ngồi bật dậy từ giường lên:
- Cậu làm sao rồi? Cậu đừng dọa mình nha!! Cậu bây giờ đang ở đâu? Không lẽ cậu lại bị người xấu bắt giữa rồi?
- Phù phù phù! Nói bậy cái gì vậy!
Phù Tnag liền phun mấy lời nói tào lao của cô đi.
Lâu Thần Hi lúc này mới thở phào một hơi:
- Vậy cậu nói cậu xong rồi là sao?
Phù Tang bày ra cả gương mặt khóc thương:
- Mình thật sự xong rồi! Lâu Thần Hi, mình cảm thấy mình...
- Cậu sao rồi?
- Mình hình như là yêu rồi!
-... Phụt? Ha ha ha ha ha ha!!
Thần Hi ôm lấy điện thoại mà cười lăn lốc lên.
- Cậu còn cười? Cười cái rắm đó!!
Phù Tang sắp muốn bị bạn thân ngốc nghếch của cô chọc tức chết rồi!
- Muốn yêu thì yêu thôi! Còn nói cái gì mà cậu xong rồi, Lục Phù Tang, cậu còn mang bộ dạng ngây thơ thuần khiết đó nữa làm chi vậy, lúc đầu không phải còn mặt dày mà viết thư tình gửi cho nam thần Du Thần sao? Bây giờ sao rồi? Sợ rồi?!
-... Lần này mình sợ thật rồi.
Phù Tang tìm một chỗ mà ngồi xổm xuống, tiếp tục nói với Thần Hi qua điện thoại:
- Cậu có biết không? Thần Hi, cảm giác lần này rất là kì diệu! Mình cũng không biết là làm sao nữa. Tuy là lúc trước mình thích Du Thần, nhưng mà cảm giác lần này hoàn toàn không giống, mình... mình bây giờ vừa nhìn thấy người ta, mình cảm thấy rất vui, cảm giác đó không có cách nào để diễn tả được, sau đó, rất rất thích dựa dẫm vào người ta, nhìn thấy người ta có bạn khác giới, trong lòng mình sẽ không dễ chịu, sẽ cảm thấy chua chua, cảm giác đó rất kì lạ! Thậm chí còn tưởng người con gái của người ta là tình địch mình, quan trọng nhất là, mình cư nhiên lại...
- Lại làm sao?
-... Mình nói không thành lời được.
- ... Nói đi!!
Thần Hi cũng gấp gáp rồi.
-... Mình, mình cư nhiên lại.... tưởng tượng đến làm chuyện đó với người ta...
Câu nói phía sau, khuông mặt vốn đỏ hồng của cô, lúc này còn đỏ lợi hại hơn nữa, hai má đỏ hồng nhuận đó của cô, vùi thẳng xuống dưới, Phù Tang cảm thấy nếu có thể nhìn thấy được ngón chân của mình, e là mấy đầu ngón chân của cô cũng đnag đỏ hết cả lên rồi.
- Cậu nói cái gì?! Tưởng tượng làm chuyện ấy? Ha ha ha ha ha ha... Lục Phù Tang, cậu thật sự là quá đỉnh rồi!!
-...
Bị Thần Hi cười trêu, Lục Phù Tang hận không thể tìm một lỗ nẻ trên mặt đất mà chui xuống dưới, trong lòng cô còn nghĩ muốn chết đi cho rồi! Biết ngay là không thể nói chon con nha đầu đó nghe mà!
- Lâu Thần Hi, cậu còn cười nữa, mình sẽ cùng cậu tuyệt giao đó!!
- Không không không, mình không cười nữa, không cười nữa, bảo bối.
Lâu Thần Hi cố gắng nín cười:
- Người mà cậu nói không phải là Hoắc Thận chớ?
-...
Phù Tàng trầm mặc.
Trầm mặc, im lặng, vậy có nghĩa là mặc nhận rồi.
-... Thật sao?! Lục Phù Tang, vậy cậu thật sự là xong rồi!
-... Cậu đừng như vậy! Mình vốn đã đủ tuyệt vọng rồi.
Lâu Thần Hi ngồi dậy, nghiêm túc phân tích với Phù Tang:
- Nói thật thì, cậu thích Hoắc Thận, chi bằng thích Du Thần.
- Ngựa sau pháo*! Bây giờ nói những lời này thì còn có tác dụng gì nữa chứ!
(* thuật ngữ cờ tướng, ẩn dụ là không kịp nữa, muộn rồi)
-. Không có tác dụng gì thì cũng phải nói nha! Du Thần tốt xấu gì cũng là một học sinh, chưa bước vào xã hội, nhưng mà Hoắc Thận thì khác nha, Hoắc Thận bây giờ đã thành niên rồi nha, hơn nữa, người ta cũng đã hai sáu hai bảy tuổi rồi, loại con gai như thế nào mà chưa gặp qua chứ? Hơn nữa, mình nghe chị mình nói...
- Chị cậu nói gì?
- Ây da! Mình cũng không biết là những lời như vậy có nên nói với cậu không nữa!
Đầu óc Lâu Thần Hi có chút ảo não rồi.
- Cậu nói đi!
- Vậy mình nói thật đó nha! Dù sao thì mình cũng là muốn tốt chao cậu thôi đó. Lúc trước mình có đến tìm chị mình lén lén nghe ngóng qua, mình muốn giúp cậu hỏi xem Hoắc Thận kia là người như thế nào, kết quả cậu đoán xem như thế nào? Chị mình nói y chính là một người đàn ông xấu phong lưu tành tính đó, mà xấu thì xấu, nhưng lại có đầy sức hút luôn! Mình vừa nghe thấy thì cũng cảm thấy lo sợ rồi, mấy lần mình muốn nhắc nhở cậu đó, nhưng mà không muốn làm ảnh hưởng tới quan hệ của hai người. Phù Tang, loại đàn ông hư hỏng, lúc nào cũng làm người khác chết mê chết mệt đi được như vậy, cậu có hiểu không? Một người không chút kinh nghiệm gì như cậu, không cẩn thận chút là rơi vào cái hố của người ta rồi! Nhưng mà, hình như bây giờ mình nói bị trễ rồi thì phải, cậu đã rơi thẳng vào hố của người ta rồi!
Bàn tay nhỏ của Phù Tang vẫn còn đang không ngừng nghịch những viên đá trên mặt đất;
- Thần Hi, cậu nói với mình những điều này, thực ra, mình sớm đã biết hết rồi!
- Sớm đã biết hết mà cậu còn...
- Tự mình Hoắc Thận đã nói qua với mình rồi, y nói y vốn chẳng phải là người tốt gì.
- Vậy thì y vẫn còn khá tốt đó! Vậy bây giờ cậu tính làm gì?
- Mình... mình không biết nữa! Mình nếu mà biết, mình đã không cần đi hỏi cậu rồi.
Đầu óc Thần Hi cũng loạn cả lên:
- Cậu hỏi mình, mình cũng ngu ngơ luôn đó! cậu cũng biết, kinh nghiệm tình cảm của mình cũng như cậu, cũng là không, mình không có cách nào mà cho cậu mấy kinh nghiệm có ích được1 mình chỉ có thể nhắc nhở cậu, cẩn thận một chút, đừng khiếng cho bản thân quá vùi sâu vào, dù gì người ta cũng có kinh nghiệm sống nhiều hơn cậu rất nhiều, có phải không?
-... Ùm!
Phù Tang u uất mà vẽ vòng tròn lên mặt đất, nhỏ tiếng mà nói:
- ... Mình hình như thất sự là thích y rồi!
Lúc trước, mẹ và Thần Hi luôn hỏi cô câu hỏi này, cô cũng đều không hiểu, nhưng mà ngay lúc này, câu nói đó của Hoắc Thận, dường như là đã nhấn nút một cái làm thức tỉnh cô vậy...
Phù Tang ngẩng đầu lên, không tự chủ mà nhìn vào căn hộ của Hoắc Thận, nhưng, một thân ảnh quen thuộc không chút cảnh báo mà rơi vào trong tầm nhìn của cô, giây đó, cô rõ ràng nghe thấy được nhịp tim nhảy rất nhanh của mình.
Là Hoắc Thận!!
Y... Y tại sao lại đột nhiên xuống đây rồi?
- Thần... Thần Hi, mình... mình không nói với cậu nữa! Bên này mình còn có chút chuyện, ngắt máy trước nhé.
Phù Tang chột dạ mà gấp gáp ngắt điện thoại đi, ánh mắt lại có chút không dám nhìn vào y.
Cô không ngừng nói với bản thân ở trong lòng, phải tự nhiên, phải tự nhiên!!
Lục Phù Tang, mày khi nào mà biến trở nên sợ hãi như vậy rồi? Lúc đầu phần dũng khí theo đuổi Du Thần đi đâu hết rồi hã?bây giờ cho dù là mày không theo đuổi được, mày cũng không cần bày ra cái vẻ mặt low như vậy chứ?
Phù Tang cũng đã bắt đầu đi ghét bỏ bản thân mình rồi!
Hoắc Thần là đi xuống chạy đêm.
Đương nhiên, lúc này căn bản là chưa đến giờ y chạy đêm, nhưng mà, y cảm thấy trong ngực mình ngột ngạt, gấp gáp muốn tìm chút vận động nào đó để phát tiết một chút phần ngột ngạt ở trong lòng mình, cho nên, cho dù là chưa tới giờ y luyện tập ban đêm, y cũng xuống sớm.
Chỉ là không nghĩ tới, vừa mới xuống, cư nhiên lại để cho y thấy con nha đầu vừa nãy làm cho y cảm thấy mất mác hoảng loạn, từ bên cạnh y bỏ chạy đi.
Nhìn thấy y, ánh mắt của cô lại như con thỏ trắng nhỏ vậy, lại hoảng loạn mà trốn tránh mấy phần.
Cho nên, cô bây giờ thật sự là cho y là một người xấu muốn lừa cô lên giường rồi?
Hoắc Thận u uất rồi!
Y sải bước dài, nhanh chân mà bước đến gần cô.
Y đến rồi!! Đến rồi...
Phù Tang luôn luôn hỏi bản thân, có cần muốn bỏ chạy không? Có muốn bỏ chạy không?
Mãi cho đến khi người đàn ông đó bước gần đến, Phù Tang mới ý thức được mà đứng dậy muốn đi, nhưng, giây sau, cổ tay nhỏ nhắn của cô bị một sức lực mạnh mẽ kéo lại.
- Lục Phù Tang, nhìn thấy tôi thì chạy cái gì? Thật sự cho tôi là quái vật, có thể nuốt sống cô?
Lúc này Hoắc Thận có chút tức giận rồi!
Y cảm thấy, bị ai hiểu lầm thì cũng được, nhưng bị con nha đầu này hiều lầm, y cảm thấy rất không thoải mái! Cực kì không thoải mái!
-... Tôi, tôi không có!
- Không có thì ngẩng đầu lên nói chuyện cho tôi!!
-...
Phù Tang rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, chỉ là không dám nhìn thẳng vào mắt của y.
Chột dạ.
- Nhìn vào tôi!
Hoắc Thận đnah mặt lại, cứng rắn mà ra lệnh.
Phù Tang do dự một hồi, cuối cùng vẫn là nghê lời của y, đưa ánh mắt của mình quay sang y.
Hoắc Thận bị thái độ đó của cô, chọc tức tới muốn phun ra lửa, y ráng nhẫn nhịn trogn lòng mà giải thích với cô:
- Lời lúc nãy tôi nói, có ý gì, cô không hiểu sao? Cô không phải là nghĩ tôi thật sự là muốn lừa cô lên giường thật chứu? Tôi không có cái ý đó đâu, không nghĩ như vậy, cô có hiểu không?
-...
Cô đương nhiên là hiểu rồi!
Phù Tang liền gật gật cái đầu nhỏ.
Nhưng mà Hoắc Thận nhìn thấy biểu hiện trên mặt của cô cứ như là giả vờ thôi, y lại tiếp tục giải thích:
- Hoắc Thận tôi tuy là lúc trước là một hoa hoa công tử, quen bạn gái thì điều đầu tiên làm chính là lừa con gái người ta lên giường, nhưng mà tôi đối với cô không như vậy, cô có hiểu không? tôi từ trước đến nay chưa bao giờ coi cô là phụ nữ qua, tôi xem cô, chính là một đứa nhóc! Tôi nói như vậy, cô có hiểu không? Tuy là tôi hoa tâm, từ trước đến nay cuộc sống cá nhân luôn hỗn loạn, nhưng mà như tôi đảm bảo với mẹ cô vậy, tôi là người có nguyên tắc, có giới hạn! Tôi ngủ với đàn bà, nhưng tôi không ngủ với con nít, cô hiểu không? Lục Phù Tang, tôi đối với cô không có hứng thú, không có tâm tư! Nếu như tôi có tâm tư, cô cảm thấy tôi có thể để cô đến bây giờ vẫn là một xử nữ sao?
Hoắc Thận không phiền muộn mà hỏi ngược lại Phù Tang một câu.
Hai mắt Phù Tang đỏ hồng lên mà nhìn y.
Cho nên, trong lòng của y, bản thân mình chỉ là một đứa trẻ chưa lớn? mà y, đối với mình căn bản không có bất kì tâm tư nào khác? Như lời y nói với Lâm Vân Giai lúc trước vậy, trong mắt của y, bản thân chỉ là cháu gái của thủ trưởng của y, y chỉ là nể mặt của Lục Ngạn Sinh, mới luôn chăm sóc cho cô? Cũng chỉ là như vậy mà thôi?!
Trái tim của Phù Tang, có chút lạnh lẽo.
Cảm giác đó, giống như là bị người ta tạt vào một thau nước đá lạnh vậy, đem cái cảm giác nóng bỏng hưng phấn lúc nãy của cô cũng tạt lạnh hết đi, càng khiếng cho cô lặp tức mà thức tỉnh vậy.
Cô gật đầu, nhưng mi tâm của cô lại không che giấu đi nỗi buồn phiền được:
- Tôi đã hiểu rõ rồi, tôi... tôi từ trước đến nay không có nghĩ anh như vậy, lúc trước không có, bây giờ cũng không có, mà sau này... cũng sẽ không, tôi biết anh là người tốt...
Phù Tang càng nói, mũi cô lại càng chua xót.
Cô phải gắng sức nhiều lắm mới nhịn lại được:
-... Tôi, tôi đi trước nhé! Tạm biệt!
Phù Tang nói xong, một đường chạy thẳng, trực tiếp chạy thẳng đến trước cửa của quân viện.