Phù Tang không vui mà vểnh vểnh môi:
- Em làm sao mà có thể không lo được chứ? Chuyện này đâu phải là chuyện của riêng một mình anh đâu!
Cuối cùng, cô lại ngước mắt lên mà nhìn về Hoắc Thận, cả gương mặt đầy gấp gáp mà hỏi y:
- Anh cảm thấy lãnh đạo sẽ xử lý chuyện này như thế nào? Vừa nãy trong điện thoại anh nói có thể sẽ phế anh, đó là ý gì? Có phải là sẽ trực tiếp khai trừ anh từ trong đội ngũ ra không? lời này chỉ là lời nói đùa của anh thôi có phải không?
- Nói đùa thì cũng đùa rồi! Tôi còn không có hoảng, em hoảng cái gì?
- Em là đang nghiêm túc nói chuyện với anh đó!
- Tôi cũng không phải là đang nói đùa!
- Vậy nếu như thật sự là đuổi anh đi, anh lại đi đến đâu?
Hoắc Thận dường như là nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất thế giới này vậy, y cười muốn đứt hơi:
- Sao? Sợ tôi sau này không thể tự nuôi bản thân mình được à?
- Em không có cái ý đó mà! Ý của em là nếu như thật sự bị đuổi đi, anh sẽ đi đâu? Đi đến thành phố nào.
Hoắc Thận cong cong khóe môi:
- Nhà tôi ở C thành, ngoại trừ đó ra, tôi còn có thể đi đến đâu?
Phù Tang nghe xong lời này, thở phào một hơi.
Thực ra, cô là sợ y sẽ đi đến một thành phố thật xa, vậy thì bọn họ một khi cách xa nhau, thì không biết là lúc cả hai người gặp mặt là lúc nào nữa.
Hơn nữa, với tính khí và tính cách của Hoắc Thận mà nói, lần này nếu như phải cách xa nhau, giưa hai bọn họ đại khái cũng trở về thời kì làm người xa lạ của nhau đi! Y sẽ không chủ động mà liên lạc với cô đâu.
Phù tang nghĩ đến khả năng đó, trong lòng bất giác lại nặng nề đi rất nhiều.
- Nghĩ cái gì vậy?
Hoắc Thận hỏi cô.
- Không...
Phù Tang vội lắc đầu, nghiên đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
Trên đường đi, điện thoại của Hoắc Thận vang lên rất nhiều lần, nhưng y đều không bắt máy, trực tiếp ngắt điện thoại đi.
Mấy lần đầu Phù Tang không nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại là gì, nhưng mấy lần sau Phù tang nhìn thấy, người gọi đến gọi là ‘Lão Tần’, nếu như cô đoán không lầm, chắc người này chính là hiệu trưởng của trường cô Tần Chấn Nam.
- Điện thoại của hiệu trưởng Tần, anh cũng không nhận sao?
Phù Tang hỏi y.
Hoắc Thận bình thường như không có việc gì, nhìn cô một cái:
- Chuyên tâm lái xe. Gọi điện thoại không lái xe, lái xe không nghe điện thoại, chưa nghe qua sao?
-...
Lời này, cô vẫn thật chưa nghe qua! Rõ ràng là ‘uống rượu’ không lái xe, lái xe không ‘uống rượu’, rõ ràng là tự y không muốn nghe điện thoại, làm sao mà y có thể nói một cách tự nhiên như vậy, hơn nữa còn mặt không đó tim không nhảy vậy?
Phù Tang phục rồi!
Hai người lái xe từ C thành quay về.
Ba tiếng sau, tiến vào bên trong trường học, ai mà biết, vừa mới vào tới cổng trường, đã bị lão ngũ cản cả người lẫn xe lại.
- Lão Tần gọi mấy chục cuộc điện thoại cho anh rồi, anh đều không nghe, làm gì vậy? Thật sự là muốn tạo phản sao?
Lão ngũ vừa đến đã lầu bàu với Hoắc Thận.
Hoắc Thận đẩy cửa xuống xe.
Cảm nhận được ánh mắt kì dị của lão ngũ, Phù Tang cực kì ngại ngùng, lễ phép mà chào lão ngũ một cái, cũng vội vàng xuống xe.
Hoắc Thận đi ra sau xe lấy hành lý của Phù Tang xuống.
Lão ngũ đuổi theo sau y nói:
- Lão Tần nói rồi, nói anh về đến thì lên văn phòng của ông ta ngay! Không phải là em cảnh báo gì anh đâu, chuyện hôm nay thật sự không phải là chuyện nhỏ, anh có hiểu không?
Hoắc Thận lấy hành lý của Phù Tang xuống từ trên xe, nhìn chân Phù tang một cái, hỏi cô:
- Tự mình có đi về phòng được không?
- Được.
Chân của Phù Tang sớm đã đỡ hơn nhiều rồi.
- Vậy tôi đi đến văn phòng của lão Tần một chuyến trước.
- Em đi cùng với anh!
- Đừng quậy!
Hoắc Thận chau mày, cả gương mặt nghiêm túc:
- Mang hành lý quay về phòng đi.
- Nhưng mà...
- Đợi điện thoại của tôi!
Hoắc Thận vứt chìa khóa xe cho lão ngũ, lại nói với lão ngũ:
- Giúp tôi đưa cô ấy về phòng!
Dặn dò xong, y sải bước hướng về văn phòng của Tần Chấn Nam.
Cuối cùng, Phù tang cũng đi về ký túc xá trước.
Bước vào khu kí túc xá, cô có thể cảm thấy được những ánh mắt, sự chỉ chỏ của các bạn nữ xung quanh.
Nói thật thì, cô đối với những chỉ điểm phi ý này, căn bản không quá quan tâm.
Người khác nghĩ cô như thế nào, đối với cô mà nói, nửa điểm cũng không quan trọng, cô bây giờ, trong đầu toàn là chuyện của Hoắc Thận, không biết là hiệu trưởng rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào nữa.
Phù Tang về đến phòng, kết quả, người trong ký túc xá đã đứng đầy ra đó.
Cô vừa đến, thì liền bị vây lại.
Ba người vừa nhìn thấy cô về, liền nhanh chóng ra đón lấy, thân thiết quan tâm mà hỏi cô:
- Tang Tang, cậu không sao chứ?
- Những lời nói xấu xa trên bài viết đó, cậu cũng đừng để trong lòng! Chúng ta cũng đều hai mươi tuổi cả rồi, yêu đương nhì có gì là lạ đâu, có phải không? Hơn nữa, giáo quan của chúng ta lại đẹp trai như vậy, thích thầy ấy thì không phải rất là bình thường sao?!
- Đúng đó! nếu như giáo quan thích mình, mình cũng nguyện ý mà lún sâu vào chuyện tình này đó! Những người đăng bài viết đó, chính là ganh tị cậu!! Ganh tị cậu đó, biết không?
- Mình hoài nghi người đăng bài viết đó chính là Lưu Phương Phương! Hôm nay mình vì cậu mà cãi nhau với cô ta đó, chắc là đã ghi hận, nên trả thù đó!
Phó Lâm vẫn thật sự là đoán đâu trúng đó mà, nhưng Phù tang cũng không nói gì, cô biết, với tính cách của Phó Lâm mà ói, nếu như biết chuyện này là do Lưu Phương Phương làm ra, còn không lặp tức xông tới phòng của cô ta mà cãi tay đôi một trận nữa đi?
- Mình không sao!
Phù Tang cong môi cười một cái:
- Cũng chỉ là một chuyện tào lao mà thôi, kích bác mình không nỗi đâu! Cũng không kích bác nỗi Hoắc Thận.
- Ha! Cậu không sao thì được rồi! Biết nay là cậu sẽ không để ý mà.
Phó Lâm cuối cùng cũng buông bỏ trái tim đang lo lắng của mình xuống.
Vu Quả Nhi lại không để chuyện này vào mắt, cô chau mày một cái, nghiêm túc suy nghĩ nói:
- Mình lo chuyện này lãnh đạo nhà trường sẽ cắn chết không buông cậu, trường chúng ta có khi nào sẽ suy nghĩ đến việc ảnh hưởng không tốt đến trường, mà trực tiếp cho Hoắc giáo quan từ chức không? Còn nữa, có làm gia cái gì bất lợi với Phù Tang không?
Phù Tang cắn chặt môi dưới.
Làm việc gì bất lợi với cô, thực ra cô không sợ điều gì cả, điều mà cô lo sợ chính là chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Hoắc Thận.
Miệng y nói là y không quan tâm, nhưng mà, Phù tang biết rõ, quân hồn trên người của y sẽ không cho phép y không quan tâm đâu! Nếu như y thật sự muốn quay về nối tiếp sự nghiệp của ba y, thì làm sao mà y lại ở lại trong quân đội nhiều năm như vậy được? Nếu như không phải y thật sự thích, thật sự tín ngưỡng, thì y làm sao mà đồng ý một lần rồi lại một lần đồng ý sự sắp xếp, đi tham gia những nhiệm vụ có thể khiếng y mất đi tính mạng bất cứ lúc nào được chứ?
- Nếu như chuyện này để một mình Hoắc giáo quan một mình gánh lấy, Phù Tang chắc sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, chỉ là không biết phía bên Hoắc giáo quan...
Trần Sương lo lắng mà nhìn về Phù Tang.
Sắc mặt Phù Tang trắng đi mấy phần, cô hỏi Phó Lâm:
- Cậu biết văn phòng của hiệu trưởng Tần ở đâu không?
- Tần Chấn Nam Tần lão?
- Đúng! Chính là thầy ấy.
- Mình biết, mình biết!
Vu Quả Nhi đưa tay lên:
- Lầu hành chính, tầng cao nhất!
- Cậu xác định?
Phó Lâm có chút hoài nghi.
- Mình xác định! Thật đó! Nhất định không sai, mình lên đó qua một lần rồi.
Phù Tang đã không còn lo nhiều thứ như vậy nữa rồi, cô sải bước chạy ra khỏi ký túc xác, chạy thẳng về hướng lầu hành chính.
Phù Tang dường như không cần suy nghĩ cũng biết được, Hoắc Thận nhất định sẽ một mình mà gánh lấy hết tất cả trách nhiệm, mà cô thì làm sao mà để y một mình gánh lấy hết được chứ? Chuyện này vốn trách nhiệm thuộc về cả hai người! Hoặc là, có thể nói chuyện này là chuyện của một mình cô mà thôi! Là cô đơn phương y mà thôi, mà Hoắc Thận y chẳng qua chỉ là có lòng tốt mà chăm sóc cô mà thôi!
Cô phải tìm lãnh đạo mà nói rõ ràng.