Mục lục
Truyện không tên số 36
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

42728

Vừa đặt chân vào Hoắc gia, Phù Tang đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình từ tất cả các thành viên trong gia đình nhà Hoắc Thận.

Vốn tưởng rằng cùng lắm cũng chỉ gặp bố mẹ của Hoắc Thận, chỉ cần chào hỏi bố mẹ y một chút là xong, nào ngờ kết quả lại là gia đình bác cả, bác hai đồng thời tới đây, coi cô như khỉ con trong công viên bách thú mà vây xem, thưởng thức.

Mãi đến giờ cơm chiều, Hoắc gia mới trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại ba người nhà Hoắc Thận cùng với cô.

Lúc này Phù Tang mới dám nhẹ nhõm thở ra. Cái cảm giác phải ứng phó với họ hàng thân thích này thật sự rất mệt!

- Nào nào nào, Tang Tang, con ăn nhiều một chút! Con tự nhìn mình mà xem, mới không gặp một thời gian đã gầy như thế này rồi.

Mẹ Hoắc vừa nói vừa nhiệt tình gắp thức ăn cho Phù Tang, rồi quay sang giáo huấn con trai mình:

- Cũng không biết con chăm bạn gái kiểu gì!

- Bác gái, con không hề gầy, từ khi lên đại học con đã béo lên không ít rồi!

Phù Tang vội vàng giải thích thay Hoắc Thận.

- Con gái cũng không nên quá gầy, phải béo một chút, đầy đặn một chút mới đẹp! Đến lúc sinh con đẻ cái mới không bị ốm!

- ... Khụ!! Khụ khụ khụ!!

Phù Tang lập tức bị sặc ngụm canh vừa húp vào miệng.

- Làm sao vậy? Nóng lắm sao?

Mẹ Hoắc quan tâm hỏi cô một câu.

Phù Tang có chút lúng túng, nhanh chóng lắc đầu:

- Không, không nóng, không nóng...

- Mẹ, người ta là bị mẹ dọa sợ đó.

Hoắc Thận chỉ cần liếc một phát cũng đã nhận ra được tâm tư nhỏ từ Phù Tang.

- Hửm? Sao lại bị mẹ dọa sợ?

Phù Tang khẽ nắm lấy ống quần Hoắc Thận dưới bàn ăn, nhắc nhở y đừng nói lung tung.

Hoắc Thận nói:

- Người ta mới hai mươi tuổi, mẹ đã nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái với người ta, điều này đã đủ dọa sợ người ta rồi!

- Hai nươi tuổi sinh con chẳng có gì là lạ cả! Thím con năm đó mới mười tám tuổi cũng đã sinh ra chị họ rồi! Con xem gia đình nhà họ có chỗ nào không tốt không?

- ...

Phù Tang trầm mặc.

Mười tám tuổi, hai mươi tuổi, sinh con?

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này. Cô vẫn còn là sinh viên mà!

Hoắc Thận nắm lấy tay của Phù Tang dưới gầm bàn, giữ thật chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy trong lòng bàn tay mình rồi nói với mẹ:

- Mẹ, mẹ đừng có dọa vợ con chạy mất! Hiện tại bọn con vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn đâu, càng chưa tính đến chuyện sinh con đẻ cái.

- Hai đứa không định kết hôn?

Quả nhiên sắc mặt của mẹ Hoắc đã trở nên sa sầm, mà ánh mắt Hoắc Xuyên đang đặt trên người con trai mình cũng trở nên nghiêm trọng thêm phài phần.

- Bọn con chưa tính đến chuyện kết hôn, ít nhất là trong vài năm tới.

Hoắc Thận vô cùng kiên định.

Phù Tang nhìn Hoắc Thận, trong lòng có chút lo sợ lẫn chột dạ.

- Vớ vẩn!

Mẹ Hoắc nói, đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn ăn, sắc mặt càng trở nên khó coi, tức giận trừng mắt với Hoắc Thận:

- Là mấy năm? Con biết con đã bao nhiêu tuổi rồi không? Hả? Còn định để thêm vài năm nữa? Con còn bắt chúng ta phải chờ thêm mấy năm nữa? Mẹ nói cho con biết, lớn tuổi rồi mới sinh con, con của các con sẽ bị đần hơn so với con nít bình thường đấy.

- Đợi vợ con tốt nghiệp đại học rồi hẵng tính!

Hoắc Thận rất kiên định.

Mẹ Hoắc chuyển hướng nhìn sang Phù Tang:

- Mẹ nhớ người ta có cho phép kết hôn trong lúc đang học đại học. Tang Tang, con có ý kiến gì không?

- ...

Câu hỏi đột ngột từ mẹ Hoắc làm lòng bàn tay Phù Tang đổ mồ hôi lạnh, nhất thời cũng khiến bàn tay Hoắc Thận trở nên ẩm ướt.

- Con không muốn kết hôn sao?

Mẹ Hoắc hỏi lại một lần nữa.

- Mẹ, mẹ đừng hỏi cô ấy nữa, đó là ý của con.

Hoắc Thận vừa nói vừa nắm lấy tay Phù Tang, như an ủi cô đừng khẩn trương nữa. Y tiếp tục thuyết phục mẹ mình:

- Mẹ, mẹ cũng biết tính cách con trai mẹ như thế nào rồi đây. Bao nhiêu năm nay con trai mẹ cô bao giờ dắt cô gái nào về nhà đâu, sống ba mươi năm rồi, đây mới là cô gái đầu tiên con dẫn về. Tính cách con vốn sẵn đã tự do tự tại, hiển nhiên chẳng muốn dùng hôn nhân để trói buộc bản thân mình sớm như vậy! Hơn nữa hiện tại con cũng mới hai chín tuổi, tuổi mụ là ba mươi, dù cho có đến ba lăm tuổi cũng chưa tính là muộn. Vậy nên con đã đưa ra quyết định cho chuyện này rồi, mẹ có thúc giục đi chăng nữa cũng chỉ phí công phí sức thôi!

Mẹ Hoắc đưa mắt nhìn Phù Tang, rồi lại nhìn sang con trai mình, thở dài:

- Bỏ đi bỏ đi, hiện tại các con đều đã lớn tuổi rồi, bậc trưởng bối chúng ta đang vội thay các con đây!

- Được rồi, nếu chúng nó đã có tính toán riêng của mình thì tôi với bà cũng đừng lo linh tinh nữa. Vả lại Phù Tang còn thực sự nhỏ, đợi nó tốt nghiệp xong mới kết hôn cũng không muộn.

Hoắc Xuyên bắt đầu khuyên nhủ vợ mình, nói thay cho Hoắc Thận và Phù Tang.

Phù Tang nghe xong, trộm thở dài một hơi. Xem như đã qua được một cửa ải.


Buổi tối, Phù Tang ở lại nhà Hoắc Thận. Hoắc Thận không cho cô ngủ tại phòng cho khách mà đẩy cô đến phòng ngủ của mình, chính y thì lại chạy đến căn phòng kia ngủ. Trong phòng Hoắc Thận có vô cùng nhiều ảnh chụp của y hồi nhỏ, khi cô đang xem tới vô cùng thích thú, lại phát hiện một thân hình vô cùng quen thuộc đang đứng ngoài cửa phòng.

Là Hoắc Thận.

Y đã tắm rửa sạch sẽ, mái tóc lúc này hãy còn ướt sũng, trên người mặc một bộ đồ ngủ, bày ra bộ dáng biếng nhác dựa trên cánh cửa, dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Phù Tang.

Phù Tang kinh ngạc nhảy đến trước mặt y:

- Không ngờ hồi nhỏ anh đáng yêu như vậy!

Hoắc Thận bất mãn nhíu mày:

- Câu này có ý gì? Hiện tại không đủ đáng yêu sao?

Phù Tang nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

- Cũng đúng, bây giờ là hình tượng suất khí phi phàm rồi! Tất nhiên chẳng còn đáng yêu nữa.

Hoắc Thận nói xong liền chủ động tiến vào phòng. Phù Tang đi theo y, trộm cười ở sau lưng y.

- Có vừa lòng với căn phòng này không?

- Kỳ thực anh không cần phải nhường cho em, ngủ ở đâu cũng vậy thôi.

Hoắc Thận lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cô:

- Tôi chỉ muốn em thích ứng với căn phòng này sớm một chút, dù sao về sau đây cũng là phòng chung của hai chúng ta! Còn chiếc giường này....

Hoắc Thận nói tới đây liền bế Phù Tang lên, đẩy cô ngã nhào lên giường. Y cười đầy gian manh, ghé sát vào tai hỏi Phù Tang:

- Em có thích nó không?

- ...

Phù Tang bỗng nhớ tới một màn lén lút giữa hai người trong khách sạn tối hôm qua...

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ ửng vì xấu hổ. Cô ngượng ngùng vỗ vào ngực y:

- Tránh ra! Anh đừng làm bậy nữa, nhỡ như bị mẹ anh thấy lại hiểu nhầm em là loại con gái lỗ mãng gì đó mất!

- Vậy em trả lời tôi đi, em thích căn phòng này không? Giường nữa? Nằm lên cảm giác thoải mái không?

Hoắc Thận nghiêng người, hai tay nắm lại thành quyền, dùng vẻ mặt nghiêm túc chất vấn cô. Nếu như cô không thích, ngày mai y sẽ đổi toàn bộ! Tuy rằng đây chính là chiếc giường y vô cùng yêu thích.

Phù Tang cũng học theo tư thế này, mặt đối diện với y, người nghiêng sang một bên:

- Trước khi em trả lời câu hỏi của anh, anh phải thành thật trả lời một câu hỏi của em đã.

- Được! Hỏi đi!

- Không được nói dối.

- Sẽ không.

- Ngoài em ra, có bao nhiêu người phụ nữ đã bò lên chiếc giường này rồi?

- Một người.

- .............

Phù Tang cao giọng:

- Là ai?

- Mẹ tôi.

- ...

- Lúc cãi nhau với bố, mẹ hay ôm chăn sang đây tranh giường với tôi. Nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về trước rồi, sau khi tôi trưởng thành, mẹ cũng không còn qua đây nhiều nữa.

- ...Chỉ vậy thôi?

- Không thì sao?

Hoắc Thận đè Phù Tang xuống dưới thân mình, vẻ mặt nghiêm túc:

- Đúng, tôi thừa nhận, tôi từng... chơi đùa với vô số cô gái, quá khứ ấy không thể hoàn toàn xóa nhòa được, song, Lục Phù Tang em chính là người con gái đầu tiên tôi dẫn về ra mắt với gia đình, và nhất định cũng sẽ... là người cuối cùng!

Hoắc Thận nói xong liền cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên đôi môi nhỏ nhắn chứa đầy hương vị ngọt ngào nơi Phù Tang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK