Diên Vĩ nói xong, vội quay người lại, ngẩng đầu nhìn Cố Cẩn Ngôn.
- Tôi lo là lo ba mẹ tôi, họ có thể sẽ không chấp nhận chúng ta.
- Không phải là không chấp nhận, mà là nhất định không chấp nhận!
Không phải sao? Ai có thể chấp nhận được con gái mình quen một người lớn hơn cả chục tuổi chứ, vẫn còn nhiều lựa chọn khác tốt hơn để quen mà? Đổi lại là con gái của anh, anh cũng không thể chấp nhận như vậy đâu!
Cố Cẩn Ngôn thật sự cũng không ngờ được bản thân với đứa nhỏ này cuối cùng lại trở thành mối quan hệ như vậy, mà giờ anh có muốn thay đổi lại, nhưng cũng không thể nữa rồi!
Bởi vì, trong lòng anh, không cho phép!
Anh phải thừa nhận, tình cảm của anh dành cho đứa nhỏ này thật sự là tình cảm nam nữ rồi.
Cố Cẩn Ngôn kéo tay Diên Vĩ, đi thẳng vào trong phòng.
- Tôi hứa với em, tạm thời có thể giấu ba mẹ em, nhưng em phải biết, giấy không bao giờ gói được lửa, với lại, mẹ em chính là bạn thân nhất của tôi, chuyện lớn như vậy, tôi không muốn giấu giếm chị ấy, làm vậy tôi càng thấy ăn năn hối lỗi nhiều hơn, em hiểu không? Tôi quen đứa con gái cưng của người bạn thân nhất nhưng lại im lặng không nói gì, nếu như ngày nào đó chị ấy phát hiện được, sẽ nghĩ tôi như thế nào?
Với lại, quan trọng nhất chính là, anh muốn có được sự chấp nhận của ba mẹ cô!
- … …Được thôi!
Diên Vĩ chịu nhường bước.
Cố Cẩn Ngôn giúp cô kéo những lọn tóc dính trên trán ra, tiếp tục nói:
- Nhưng tôi càng không muốn ép em, tôi phải thông cảm cho em mới đúng.
Anh nói xong, đưa tay ra ôm Diên Vĩ vào trong lòng, để cô ngồi lên đùi của mình, thành thật nói với cô:
- Đối với thái độ lúc nãy của tôi, cho tôi xin lỗi, tôi không nên nổi giận vô cớ với em như vậy… …
- … …Bỏ đi, tôi biết chú không phải cố ý mà.
Diên Vĩ đâu nỡ giận anh được chứ.
Cố Cẩn Ngôn nắm lấy đôi tay của Diên Vĩ, dường như có chút tức giận ngậm lấy mu bàn tay của cô, sau đó, nở nụ cười mất mát nói:
- Giờ tôi thật sự trở thành kẻ xấu xa bất nhân bất nghĩa rồi.
- Chú có hối hận không?
Diên Vĩ căng thẳng hỏi anh
Khóe miệng Cố Cẩn Ngôn nhịn cười, cố ý nói:
- Không biết nữa, phải xem biểu hiện của em thế nào!
Hối hận? Nếu anh thấy hối hận, lúc đầu đã không buông thả bản thân như vậy, giờ đã đến nước này rồi, đương nhiên anh sẽ không hối hận.
- Xem biểu hiện của tôi?
Diên Vĩ nghi hoặc liếc anh.
Cố Cẩn Ngôn nói:
- Có lẽ một ngày nào đó em sẽ hối hận trước… …
Khả năng như vậy, không phải là không có! Mà là, rất có thể xảy ra luôn!
Giữa hai người họ, vì lý do tuổi tác và vai vế, tồn tại rất nhiều yếu tố không vững chắc, mà những gì Diên Vĩ lúc nãy lo lắng cũng không phải là không thể xảy ra.
- Tôi mới không rảnh hối hận đó!
Diên Vĩ khẳng định.
Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy gương mặt cô vẫn còn chút trẻ con, trầm mặc không nói gì.
Cô thật sự vẫn còn quá nhỏ, thậm chí trước giờ vẫn chưa thật sự gặp qua người đàn ông nào, thế nên, cô cứ nghĩ trong thế giới của cô chỉ có duy nhất một Cố Cẩn Ngôn thôi, nhưng sau này thì sao? Cô sẽ ngày càng trưởng thành hơn, sẽ gặp được nhiều người giỏi hơn, trẻ hơn, hợp gu với cô hơn anh, liệu cô có thật sự sẽ vẫn khẳng định chắc chắn như vậy chứ?
Cố Cẩn Ngôn không muốn nghĩ những chuyện này, anh biết những chuyện này càng nghĩ sẽ càng phiền muộn hơn thôi.
- Dù sao bây giờ em cũng chưa chuẩn bị sẵn tâm lý để ba mẹ em biết chuyện này, vậy chúng ta tạm thời khoan nói chuyện này ra.
- Có thật không?
Diên Vĩ nhẹ nhàng cẩn thận nhìn anh.
- Chú không giận sao?
- Tôi giận có ích gì chứ?
Với lại anh cũng đâu có nỡ làm khó đứa nhỏ này.
- Nhưng em phải hứa với tôi là khi nào em muốn nói cho họ biết, thì để tôi nói cho. Ít ra tôi cũng phải để ba mẹ em biết, tôi là một người đàn ông dám làm dám chịu! Có được không?
- … …Được!
Diên Vĩ gật đầu, nở nụ cười vui vẻ, vẻ mặt u ám lúc nãy, đã sớm bị cô bỏ đi rồi.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, tâm trạng của Cố Cẩn Ngôn cũng thoải mái hơn nhiều.
- Khuya như vậy em chạy đến đây kiếm tôi, ba mẹ em có biết không vậy?
- Không có biết.
Diên Vĩ lắc lắc đầu, nói thật với anh:
- Tôi nói dối mẹ là ra ngoài gặp bạn học đó.
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày, nhìn đồng hồ trên tay mình.
- Cũng sắp 10 giờ rồi, nếu em về nhà trễ, ba mẹ của em nhất định sẽ lo lắm đó!
Vừa nói xong, đột nhiên, điện thoại trong túi Diên Vĩ vang lên.
- Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.
Diên Vĩ lèm bèm một câu, lấy điện thoại ra nhìn một cái, quả nhiên là điện thoại của mẹ cô gọi.
- Làm sao đây?
Diên Vĩ nhìn về phía Cố Cẩn Ngôn.
- Nghe đi! Lát nữa tôi đưa em về.
- Được thôi!
Diên Vĩ đi qua một góc khác, bắt máy lên nhẹ giọng nói khẽ với Mộ Sở.
- … …Mẹ?
Diên Vĩ trả lời một tiếng trong điện thoại.
- Khi nào mới về nhà đây? Đừng có ở ngoài chơi khuya quá! Giờ con đang ở đâu? Mẹ sắp xếp tài xế qua đó rước con nha!
Mộ Sở rất lo cho Diên Vĩ, nhất là khi biết được nó có bệnh tâm lý nên càng trở nên cẩn thận hơn, Diên Vĩ mới ra ngoài có hơn một tiếng, Mộ Sở đã ở nhà đứng ngồi không yên rồi, sợ là đứa nhỏ này ở ngoài đột nhiên lại phát bệnh, sau đó lại phạm sai lầm gì nữa.
Từ khi biết được đứa nhỏ này có căn bệnh đó, cô dường như không khi nào là ngủ ngon giấc, cả ngày lẫn đêm đều luôn nghĩ về chuyện của nó, chỉ mới một tuần thôi mà cô đã ốm hơn vài kí, khiến cho ông chồng Lâu Tư Trầm đau lòng muốn chết.
- Mẹ, không cần kêu tài xế đến rước con đâu!
Diên Vĩ vội vã từ chối.
- Con tự bắt xe về được rồi, giờ con đang trên đường về nhà rồi.
Diên Vĩ không muốn nói dối mẹ mình, nhưng lại sợ mẹ mình kiên quyết kêu người đến đón, thế nên, chỉ có thể nói dối mà thôi.
- Tự mình bắt xe rồi à? Vậy được rồi, đang về là tốt rồi!
Quả nhiên, Mộ Sở không còn kiên quyết nữa, dặn dò thêm vài câu sau đó liền cúp máy.
Diên Vĩ thở hắt ra một cái, đột nhiên cảm thấy mình như vừa làm một chuyện gì đó có lỗi vậy.
Vừa mới cúp máy xuống, đã thấy Cố Cẩn Ngôn lấy áo khoác trên kệ xuống.
- Đi thôi, tôi đưa em về nhà.
- … …Được.
Diên Vĩ không nỡ rời đi nhanh như vậy, nhưng không còn cách nào, còn ở đây thêm nữa e là sẽ lộ ra mọi chuyện mất.
Diên Vĩ chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Cố Cẩn Ngôn rời khỏi khách sạn.
Cố Cẩn Ngôn chỉ đưa Diên Vĩ đến bên ngoài khu biệt thự thôi.
- Một mình đi vào trong đó có được không? Nếu như em sợ, thì gọi điện kêu mẹ em ra rước em, tôi cũng yên tâm hơn.
- Không có sợ!
Diên Vĩ lắc đầu.
- Chú yên tâm đi! Hệ thống an ninh ở khu này tốt lắm.
Cũng đúng! Khu này là khu dành cho người giàu, có hệ thống chặt chẽ nhất trong thành phố S, ngoài ra trong khu biệt thự này lại có Lâu Tư Trầm ở! Ai dám vào khu biệt thự này làm loạn chứ? Không sợ tự tìm chỗ chết chôn mình sao?
- … …Vậy tôi vào trước nha.
Diên Vĩ nói xong, không nỡ đẩy cửa xe bước xuống.
Nhưng, vẫn còn chưa kịp xuống xe, liền bị Cố Cẩn Ngôn đưa tay ra giữ lại, đôi vai của anh lướt qua người Diên Vĩ, đóng lại cánh cửa xe vừa được Diên Vĩ hé mở ra, tiện tay khóa lại luôn.
Diên Vĩ mở to mắt, nghi ngờ nhìn anh.
Cố Cẩn Ngôn nghĩ cũng không nghĩ, tiến lại gần cô, đặt lên đôi môi đỏ mọng của Diên Vĩ một nụ hôn.
Nụ hôn của anh, không sâu lắm, cũng không day dưa, chỉ là chạm nhẹ lên đó mà thôi, nhưng ánh mắt nhìn lấy Diên Vĩ nóng bổng đến nỗi như muốn làm tan chảy cô ra vậy, anh mở miệng ra nói:
- Ngày mai tôi phải về thành phố C rồi.
- Nhanh vậy sao? Không phải chú nói còn có chuyện phải làm sao? Nhanh như vậy đã xử lý xong rồi hả?
Diên Vĩ có chút ủ rũ.
- Ừ, giải quyết xong rồi.
Cố Cẩn Ngôn gật đầu, ánh mắt nhìn sâu thẵm vào gương mặt của cô.
- Chuyện của tôi chính là an toàn đưa em về tới nhà, giờ đã làm xong xuôi hết rồi, vì vậy, tôi phải trở về làm việc thôi.
Lời nói của Cố Cẩn Ngôn, khiến Diên Vĩ rất cảm động, không ngờ chuyện mà miệng anh nói, chính là đưa cô về nhà.
- Sớm biết chuyện của chú là đưa tôi về nhà, thì tôi thà tự ngồi máy bay về sướng hơn rồi.
- Sao vậy? Ngồi xe của tôi, không thoải mái sao?
- Dĩ nhiên không phải! Chỉ là tôi cảm thấy chú lái xe đường xa cực khổ quá thôi.
Cũng đúng! Cố Cẩn Ngôn gật đầu đồng tình.
- Lúc đưa em về đây, còn đỡ, dù sao cũng có em ở bên cạnh, mấy tiếng cũng có thể gắng gượng được, nhưng ngày mai một mình tôi lái xe về, thì có chút khó khăn thôi.
- Vậy phải làm sao đây? Hay là chú để xe ở lại nhà tôi đi, sau đó chú ngồi máy bay trở về!
- Chọc em cho vui thôi! Đoạn đường có mấy tiếng thôi mà, tôi còn chịu đựng được, em đừng lo lắng cho tôi. Đi thôi! Vào trong nhà đi!
Cố Cẩn Ngôn nói xong, giúp Diên Vĩ mở khóa xe ra.
- Vậy nếu mai chú về đến thành phố C rồi có gọi điện cho tôi không?
- Đương nhiên có rồi!
Cố Cẩn Ngôn hứa hẹn.
Diên Vĩ mím nhẹ môi, phải xuống xe rồi nhưng lại không nỡ xuống, cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi anh:
- Vậy lần gặp tiếp theo của chúng ta có phải đợi tôi vào học mới gặp không?
- Tết em không về thành phố A sao?
- Mẹ tôi có nói, tết năm nay sẽ đón ông bà nội qua đây ăn tết.
Diên Vĩ có chút buồn rầu.
- Nếu vậy… …
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày lại, gật đầu.
- Được.
Được? Được cái gì? Vậy là, chỉ có vậy thôi? Diên Vĩ càng buồn rầu hơn.
Cố Cẩn Ngôn đưa tay qua, sờ nhẹ lên đầu của Diên Vĩ.
- Được rồi, mau vào trong nhà đi! Lát nữa ba mẹ lại gọi điện hối thúc em nữa đó.
- … …Ừ.
Diên Vĩ buồn bã mở cửa xe rồi bước xuống.
- Chú lái xe chú ý an toàn nha!
- Ừ!
Cố Cẩn Ngôn gật đầu, đưa tay vẫy chào cô.
- Vào nhà đi! Tôi nhìn em đi vào.
Diên Vĩ thật sự không nỡ đi, cô lại đưa đầu qua cửa xe nhìn vào trong.
- Cố Cẩn Ngôn, lần gặp tiếp theo của chúng ta thật sự phải đợi tôi vào học sao?
Cố Cẩn Ngôn bật cười.
- Em muốn khi nào gặp lại tôi?
- … …
Cô hận không thể gặp anh từng giờ từng phút.
- Bỏ đi, tôi vào nhà đây.
Diên Vĩ cũng ngại mở miệng ra.
- Tạm biệt… …
Cố Cẩn Ngôn chào tạm biệt cô, khóe miệng lại nở nụ cười chứa đầy hàm ý hơn.
- Ừ, tạm biệt.
Diên Vĩ ủ rũ cúi đầu đi vào trong khu biệt thự.
Nhưng, vừa mới bước đi được vài bước, đột nhiên, điện thoại trong túi của cô vang lên.
Là âm thanh báo có tin nhắn đến.
Diên Vĩ mở ra xem, là tin nhắn của Cố Cẩn Ngôn gửi tới.
Nội dung của tin nhắn là ---Tôi sẽ cố gắng để mỗi tuần em đều có thể gặp được tôi.
Gương mặt Diên Vĩ vui vẻ hẳn, ánh mắt lúc đó dường như nở hoa vậy, vậy là, ý của câu nói này, thời gian nghỉ đông năm tuần này, mỗi tuần anh đều đến thăm mình ư?
Diên Vĩ quay đầu lại nhìn anh, liền thấy ánh đèn vui vẻ hướng về cô nháy hai cái, sau đó, Cố Cẩn Ngôn từ từ lái xe rời khỏi đây.
Khóe miệng Diên Vĩ nở nụ cười, dường như tươi rói hơn, tâm trạng đột nhiên lại tốt hơn hẳn.
Cô nhảy chân sáo đi vào trong nhà.