Trong phòng tắm mờ ảo.
Tiếng thở hổn hển vang lên liên tục.
Bầu không khí kiều diễm tới mức khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.
Cánh tay rắn chắc của Lâu Tư Trầm vòng qua eo của cô, gương mặt tuấn tú vùi váo cổ cô hít lấy mùi thơm của riêng mình cô.
Mộ Sở thở hổn hển, thậm chí còn có phần thở không ra hơi.
Tuy lúc nãy bọn họ chẳng làm gỉ hết nhưng lẽ nào lại khiến cô cảm thấy ngại ngùng hơn đã làm gì thế này?
Suy nghĩ trong đầu cô loạn thành một đống, không thể nào nghĩ thông được.
Cô đang ngây người ra thì chợt thấy cả người nhẹ bẫng.
Cô giật mình la lên một tiếng. Lúc tỉnh táo trở lại thì đã bị Lâu Tư Trầm bế thốc lên rồi.
Sau đó hắn bước ra khỏi phòng tắm.
Mộ Sở cảm thấy vô cùng xấu hố vùi vào lòng hắn, cô hận không thể kiếm lỗ chui vào.
- Bây giờ tôi ướt hết cả người nên tôi không muốn ra ngoài đâu…
Cũng nhờ người đàn ông này mà quần áo trên người cô đều ướt sũng.
- Trừ tôi ra thì chẳng có ai thấy đâu!
Lâu Tư Trầm nhỏ giọng cười khẽ.
Mộ Sở cảm thấy lúng túng.
Nhưng cô không hắn nhìn thấy có được không đây?!
Lâu Tư Trầm bế Mộ Sở ra khỏi phòng tắm rồi đặt cô lên giường.
- Ướt giường mất.
Mộ Sở mắc cỡ đỏ hết cả mặt, cô làm bộ tính đứng dậy thì một chiếc khăn lớn phủ lên đầu cô.
Cô vội vàng lấy khăn xuống quấn quanh người, nhưng mà có một bàn tay lại giành lấy chiếc khăn ấy rồi thuần thục lau khắp người cô.
Động tác không dịu dàng mấy lại không chút kiêng dè.
Từ đầu đến chân đều lau qua.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm trở nên nóng bỏng, hắn quỳ một chân lên mép giường rồi cố tình lau mạnh muốn rách da cô, đoạn khàn giọng nói:
- Ban nãy cô đã vất vả phục vụ tôi nên giờ tôi phục vụ lại cho cô!
- Ai thèm anh phục vụ hả?
Trong mắt Mộ Sở trở nên ướt át đầy ngại ngùng, cô hoảng hốt lấy tấm chăn bên cạnh quấn kỹ bản thân.
Mà tay Lâu Tư Trầm vẫn còn trong chăn.
Sau đó hắn cười gian xảo, nhéo cô một cái rồi mới thu tay lại với vẻ bịn rịn khó rời.
Mộ Sở lập tức đỏ bừng cả mặt.
Lâu Tư Trầm đứng dậy, mỉm cười nhìn cô đang lúng túng ở trên giường. Trông thấy cô mất tự nhiên như thế thì hắn thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Sau đó hắn lấy khăn tắm đã lau người Tần Mộ Sở lên, rồi lau khắp người.
Lại không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, hơn nữa còn lau trước mặt cô!!
Mộ Sở nhìn hắn đầy xấu hổ.
Việc hắn lau bằng khăn đã lau qua người của cô đã làm cô ngại ngùng lắm rồi. Bây giờ người này lại mặt dày lau người trước mặt cô nữa chứ. Cô thầm nghĩ người đàn ông này mặt dày từ khi nào thế hả?
Mộ Sở nghiêng đầu rồi nói:
- Phiền anh bảo thư ký Lâm chuẩn bị một bộ đồ sạch dùm tôi. Tôi muốn về nhà!
Lâu Tư Trầm nhíu mày lại, hắn ném khăn lên ghế salon rồi giở chăn lên, chui vào nằm.
- Này.
Mộ Sở cảm giác Lâu Tư Trầm tới gần thì sợ tới mức lật đật né sang một bên.
Lâu Tư Trầm nhíu mày tỏ vẻ không vui, đoạn vươn tay ôm chặt cô vào lòng.
Cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo của, tay còn lại thì khoác lên bả vai của khiến cô không thể nhúc nhích được.
Mộ Sở sợ tới mức thở hổn hển, cả người cứng đờ ra, nằm im trong lòng hắn.
- Lâu Tư Trầm anh thả tôi ra đi..
- Im lặng!!
Lúc này, người đàn ông bên cạnh đã nhắm mắt lại, hắn tựa đầu vào vai cô rồi hít lấy hương thơm trên tóc cô.
- Cô im lặng ngủ với tôi một giấc thôi.
- … Anh đừng làm bậy nha, tôi muốn về nhà!
Sao cô có thể ngủ với hắn chứ? Bị điên rồi phải không hả!
- Cô ồn qua!
Lâu Tư Trầm kháng nghĩ với vẻ không vui.
Đoạn Lâu Tư Trầm hé miệng mút nhẹ đầu vai cô, rồi nhắm mắt lại cảnh cáo cô một tiếng:
- Nếu cô còn ồn nữa thì tôi sẽ tìm cách bắt cô im lặng đấy!
Mộ Sở cắn môi đầy bực bội nhưng cô cũng không dám lên tiếng nữa.
Bởi vì cô biết người này nói được làm được!
- Thả lỏng chút đi. Cho dù tôi có giỏi cách mấy nhưng cả đêm qua tôi không được ngủ rồi, tôi chẳng có tâm trạng làm cô đâu. Tôi chỉ muốn cô ngủ chung với tôi thôi!
-…
Mấy phút sau, bên tai Tần Mộ Sở vang lên tiếng hít thở đều đặn.
Ngủ rồi à?
Có lẽ hắn đã mệt quá rồi!
Cả người Mộ Sở cứng đờ ra rồi dần thả lỏng vì Lâu Tư Trầm đã ngủ say.
Tần Mộ Sở không kìm lòng được mà nghiêng đầu lại, lén nhìn gương mặt tuấn tú kia.
Hơi thở của hắn gần Mộ Sở như vậy khiến cô cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Cô không ngờ rằng sẽ có ngày hai người họ còn có thể ở chung như thế này.
Đối với cô thì đây như là một giấc chiêm bao xa xỉ! Rõ ràng xa không thể với tới lại chân thật như thế.
Mộ Sở nhắm lại rồi từ từ thiếp đi.
Mộ Sở ngủ cực kỳ ngon, nếu điện thoại của cô ở trên ghế salon không reo lên thì có thể cô sẽ ngủ thẳng tới sáng mai luôn.
Mộ Sở không dám đánh Lâu Tư Trầm, cô vội vàng bước xuống giường, quấn khăn tắm rồi cầm lấy điện thoại trên ghế, rón rén đi ra ngoài.
Lúc này điện thoại đã ngắt máy.
Mộ Sở mở nhật ký cuộc gọi lên thì sững ra. Tần Vệ Quốc lại gọi điện cho cô sao?
Cô nhíu mày.
Tần Mộ Sở đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại reo lên lần nữa, người gọi vẫn là Tần Vệ Quốc.
Mộ Sở do dự một lút rồi nghe máy.
- Sở Sở, là cha đây!
Lại là thái độ thân thiết này.
Mộ Sở cực kỳ ghét nó. Bởi vì trong lòng cô biết rất rõ điều khiến Tần Vệ Quốc đối xử thân thiết với cô cũng chỉ có ttt, đứa con gái yêu quý của ông ta mà thôi!
Bây giờ ttt vẫn bị tạm giam trong đồn cảnh sát à? Ngay cả thị trưởng Tần cũng không thể cứu cô ta ra à? Chuyện này nghe lạ lạ vui tai nhỉ.
- Thị trưởng Tần tìm tôi có chuyện gì không?
Mộ Sở nói chuyện với thái độ xa cách, lạnh lùng. Vẻ hờ hững trên mặt cô như được phủ thêm một màn sương.
- Sở Sở, con cần gì phải khách sáo với ba như thế? Dù gì chúng ta cũng là cha con mà.
Lại tới nữa rồi!
Cha con sao? À! Nếu ông ta thật sự xem cô là con thì làm sao lúc trước ông ta có thể tàn nhẫn đẩy mẹ con cô vào đường cùng kia chứ?
- Thị trưởng mau quên quá nhỉ. Từ sáu năm trước thì chúng ta đã không còn là cha con nữa rồi. Có gì thì ông cứ nói thẳng đi, đước chứ?
Mộ Sở chẳng muốn nói nhảm với ông ta nữa.
Tần Vệ Quốc thở dài rồi nói:
- Ừm, vậy ba nói nhé. Con cũng biết đấy, em gái con bị tạm giam trong đồn đã nửa tháng nay rồi. Chắc cơn giận trong lòng con cũng nguôi bớt rồi nhỉ? Nhưng dù sao thì con bé cũng là em con mà!
Vẫn bị giam thật kìa! Nhưng rốt cuộc đây là ý của thế? Thậm chí ngay cả thị trưởng đích thân đi bảo lãnh cũng không được luôn! Lẽ nào là chỉ thị của ông chồng bí ẩn của cô ư?
Nếu nói trong lòng Mộ Sở không thoải mái thì là giả đấy, nhưng mà cô không để lộ ra ngoài.
- Thị trưởng tần, tôi nhớ mình đã nói cách cứu con gái ông cho ông rồi mà.
Mộ Sở nói xong thì ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ thạch anh treo trên tường. Hôm nay đã là hai mươi bảy rồi, ánh mắt cô tối lại rồi nói tiếp:
- Thị trưởng Tần, đúng lúc ngày mai là ngày giỗ của mẹ tôi. Nếu ông muốn cứu con gái ông thì dẫn vợ ông tới cúng bái mẹ tôi đi! Mai tôi sẽ chờ hai người ở trước mộ mẹ, nhưng qua ngày mai rồi thi chừng nào con gái ông mới ra được chẳng liên quan gì tôi hết!
Mộ Sở nói xong thì cúp may ngay, chẳng để Tần Vệ Quốc nói thêm lời nào.
Cúp máy xong, cô thở dài một hơi. Cô cứ tưởng lòng mình sẽ thoải mái hơn nhiều nhưng lại phát hiện ra, trong lòng vẫn nặng trĩu, tựa như có tảng đá lớn đang đè nặng vậy.
Nhà ư…
Ba mẹ…
Tất cả vĩnh viễn đều là cái gai trong lòng cô!
Cô không hiểu được vì sao rõ ràng hai người họ thân thiết như vậy, mà tới cuối cùng lại tổn thương nhau, thậm chí da bong thịt tróc.
Cái chết của mẹ chính là cơn ác mộng mà đời này không thể xóa nhòa của Mộ Sở!
Người mà cô mãi mãi không thể tha thứ chính là ba của cô!
Người mà cô vĩnh viễn không thể đối xử thật lòng chính là Lâu Tư Trầm!
Mộ Sở nhớ lại những chuyện xảy ra trong sáu năm trước, lòng đau như cắt.
Nếu như sáu năm trước ba cô không ra tay giết chết mẹ cô thì…
Nếu như sáu năm trước mẹ của Lâu Tư Trầm không đổ dầu vào lửa thì..
Sao mẹ cô lại nằm trong mồ cô đơn lẻ loi thế này?
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, Tần Mộ Sở cảm thấy mặt mình ươn ướt, cơ giơ tay lên sờ, cô lại khóc rồi.
Cô hít sâu vài cái, lau nước mắt ở trên mặt rồi quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.
Có lẽ đây chính là khoảng cách giữa cô và hắn nhỉ? Rõ ràng nằm trong tầm tay lại xa tới không thể với tới!
Đời này đã định người đàn ông này sẽ không thể nào thuộc về Tần Mộ Sở cô được!
Nói thẳng ra, bọn họ có duyên không phận.
Sao họ tới nước này, hay là tình cảm của sáu năm trước quấy phá!