- Làm gì chứ? Ngay cả một bữa cơm cũng không nỡ để tôi đi ăn rồi?
Lâm Vân Giai nghe thấy Phù Tang cũng cùng đi ăn, sắc mặt liền trở nên cứng đơ lại, nhưng cô ta vẫn khách khí mà kéo theo Phù Tang:
- Em Phù Tang, chính ta một lát sau khi ăn cơm xong còn đi xem phim nữa, ngày mai chắc là em còn phải đi học mà phải không? Chắc là không hợp dẫn em theo rồi!
- Xem phim? Vậy thì tốt quá rồi! Đúng lúc, bộ phim mà tôi muốn xem hôm nay công chiếu đó! Tôi đang sầu không biết phải rủ ai đi xem cùng nè, lần này thì tốt rồi, có hai người cùng tôi đi xem rồi!
-...
Lâm Vân Giai khổ trong lòng mà nói không được luôn rồi lần này.
Tức đến muốn cắn lưỡi! Đang yên đang lành, nói cái gì mà muốn đi xem phim chứ!! Lần này thì hay rồi! Bị cục kẹo cao su này dính chặt vô rồi.
- Cởi cặp sách xuống đi!
Hoắc Thận nói xong, thuận tay giúp Phù Tang lấy cặp trên vai cô xuống.
- Làm gì?
Phù Tang nghi hoặc nhìn y.
- Để ở nhà, không lẽ cô muốn đeo theo đi ăn cơm sao?
- Vậy đương nhiên là không muốn rồi! Nặng chết mất thôi!
Phù Tang nhanh chóng bỏ cặp sách xuống.
Hoắc Thận nói với Lâm Vân Giai:
- Tôi giúp cô ấy dẹp cặp sách vào bên trong, ăn ở đâu cô chọn đi! Còn về việc xem phim...
Hoắc Thận nói xong, quay đầu nhìn Phù Tang một cái, lại quay sang nói với Lâm Vân Giai:
- Hôm nay vẫn là thôi đi, hôm khác đi!
Phù Tang hưng phấn chết mất luôn, nhưng mà cô chỉ lén lút mà cười trong lòng mà thôi, không dám biểu hiện ra ngoài.
Tuy là Lâm Vân Giai rất không vui, nhưng cô ta cũng không dám nói gì thêm, cho dù là trong lòng ấm ức, lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Phù Tang đi theo hai người lên xe, cô vốn là muốn giành ngồi ở ghế trước, nhưng mà, Hoắc Thần sớm đã nhìn thấu tâm tư của cô, cánh tay dài đưa ra kéo lấy cô lại:
- Cho tôi chút mặt mũi, đừng làm loạn, nói gì thì cũng là tôi mời khách đến, mẹ của tôi và mẹ của cô ta là bạn bè, nếu như tôi tiếp đãi không tốt, e là mẹ tôi sẽ một khóc hai náo ba thắt cổ với tôi cho mà coi.
Phù Tang vểnh vểnh môi, nhỏ tiếng hỏi y:
- Chắc là bác gái đem anh với cô ta ghép thành một đôi rồi hã?
- ... Chắc là vậy đi!
Phù Tang không vui mà hứ một tiếng.
- Được rồi, ngoan ngoãn ngồi ra ghế sau chô rôi, xong chuyện mời cô ăn một bữa!
- Vậy thì tôi không tính là khách của anh rồi?
- ... Cô cũng là khách? Lục Phù Tang, cô nói ra lời này, lương tâm có cắn rứt không vậy?
- ... Tôi không có lương tâm, vậy được chưa?
-... Ngoan!
Hoắc Thận nói xong, thân sĩ mà mở của xe sau giúp Phù Tang.
Trong tim của Hoắc Thận, Lục Phù Tang cô đương nhiên không phải là khách rồi, bởi vì không phải là khách, cho nên mới có thể tùy tiện một chút.
Còn về Lâm Vân Giai, Hoắc Thận chẳng có quen thân gì với cô ta, để cho cô ngồi phía trước, cũng chỉ là do nghĩ đến phép thắc một chút mà thôi.
Mà Lâm Vân Giai ở phía sau nhìn hai người phía trước ‘tán tỉnh’ nhau. tuy là không biết rốt cuộc bọn họ nói thầm điều gì, nhưng cô nhìn nhìn một hồi, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng mà điều khiếng cho cô vui một chút là, Hoắc Thận cuối cùng vẫn là để lại ghế phó lái cho cô ngồi.
Còn Phù Tang, một người ngồi ấm ức tức giận ở đằng sau.
Cô tại sao phải ấm ức tức giận chứ? Bởi vì, cô cảm thấy mình ở trong lòng của Hoắc Thận, mình không quan trọng bằng Lâm Vân Giai không biết từ đâu xuất hiện rồi! Thêm nữa, Lâm Vân Giai này còn là đối tượng có thể trở thành bạn gái của y trong tương lai...
Phù Tang nhất thời càng không vui rồi!!
Cô ấm ức đến ngón tay cô không ngừng cào cào lên cửa sổ xe.
Chơi cái gì vậy, chơi cái gì vậy!!
Ai cho phép y yêu đương rồi hã? Ai cho phép y có bạn gái rồi hã? Hứ!
Tuy là Hoắc Thận ngồi ở phía trước, nhưng mà nhìn qua kính chiếu hậu y nhìn thấy được tất cả tâm trạng bất mãn của tiểu nha đầu kia.
Hoắc Thận nhướng mày, tiểu nha đầu này! Làm sao mà vẫn không hiểu lý sự gì hết vậy trời! Ngu ngu đó!
Nhưng mà, đối diện với tính khí ngốc nghếch này của cô, y cư nhiên một chút cũng không thấy phiền hà, ngược lại còn cảm thấy có chút dễ thương nữa?
Hoắc Thận y khi nào có tính nhẫn nại với con gái rồi? Không! Chính xác mà nói, con nha đầu này không phải là con gái, mà là... con nít!
Lúc ăn cơm, Hoắc Thận và Lâm Vân Giai cứ như là có chuyện nói hoài không hết vậy, nhưng mà đa số đều là Lâm Vân Giai chủ động bắt chuyện, mà Phù Tang thì đem theo trái tim ấm ức của mình mà cứ ăn thôi!
Hoắc Thận nhìn cái miệng nhỏ của cô tròn vo như cái gói bánh ú vậy, y thật sự không nhịn được, nhắc nhở một câu;
- Cô ăn chậm một chút, không ai giành với cô đâu!
-... Hứ!
Phù Tang vốn muốn trả lời y câu ‘Cần anh quản’, nhưng nhìn thấy có mặt Lâm Vân Giai, cô lại không muốn để mặt mũi nào cho y, cho nên chỉ hứ hứ một tiếng, nói rõ sự bất mãn của cô lúc này mà thôi.
Hoắc Thận nhìn cơm trắng dính lên khóe miệng của cô, cuối cùng không nhịn được nữa, đưa tay qua, giúp cô gạt đi:
- Ăn đến miệng dính đầy cơm rồi, người khác nhìn không biết, còn tưởng cô bị bỏ đói tám mười năm gì rồi đó!
Phù Tang không ngờ đến y sẽ đưa tay qua giúp cô gạt cơm đi, trái tim ấm ức của cô đọt nhiên như có một dòng suối ấm chảy qua, lúc nãy còn đang ấm ức, dường như nhất thời được hóa giải hết, biểu cảm trên mặt cũng hòa hoãn đi vài phần, động tác ăn cơm cũng chậm rãi một chút.
Động tác nhỏ nhặc của hai người bên này, toàn bộ đều thu vào hết trong mắt của Lâm Vân Giai, cô tùy miệng mà nói một câu:
- Quan hệ của hai người hình như là rất tối nhì...
- Đương nhiên là tốt rồi!
Phù Tang trả lời:
- Hai người chúng tôi từng cùng sống cùng chết qua đó! Đâu chỉ có cách mạng tình cảm, đúng không? Hoắc Thận!
-... Miễng cưỡng coi là vậy.
Hoắc Thận trả lời cũng rất miễng cưỡng.
- Hai người thực ra là loại quan hệ đó có phải không?
Lâm Vân Giai vẫn tiếp tục hỏi thăm bọn họ.
- Loại quan hệ nào?
Phù Tang ngây ngốc, nghe không hiểu.
Nhưng một câu là Hoắc Thận nghe đã hiểu rồi, trực tiếp trả lời;
- Không phỉa!
- Rốt cuộc là quan hệ gì vậy?
Phù Tang cả gương mặt ngơ ngác nhìn về Hoắc Thận.
Hoắc Thận sa mạc lời, hỏi ngược lại cô:
- Cô cảm thấy còn có thể là loại quan hệ nào?
Phù Tang nghĩ một hồi, mới ngớ mặt ra, phản ứng chậm chạp sau đó mới trả lời lại:
- A... thì ra là nói loại quan hệ đó hã!
Hoắc Thận nhìn gương mặt ngơ ngơ ngác ngác của cô có chút buồn cười.
Loại quan hệ nào? Giữa y và cô?
Cô hiểu sao?! E là, trong đầu cô một chút cũng không hiểu được nhỉ!
Sau khi ăn cơm, Hoắc Thận đưa Lâm Vân Giai về nhà trước, sau đó mới cùng về quân khu với Phù Tang.
Phù Tang vẫn ngồi ở phía ghế sau.
Trong xe không còn Lâm Vân Giai nữa, Phù Tang mới nhất thời cảm thấy, ngay cả hít thở cũng dường như dễ chịu hơn rất nhiều, tâm trạng càng tốt hơn không ít.
Cô đưa đầu ra phía trước, hỏi Hoắc Thận:
- Anh không phải là định cùng cô ta trở thành loại quan hệ đó chứ?
- Quan hệ gì?
Hoắc Thần nhướng mày hỏi cô.
Đương nhiên là y rõ ràng biết mà còn cố ý hỏi rồi.
- Chính là.... quan hệ bạn trai bạn gái đó!!
- Thế nào? Không được?
- Đương nhiên không được!!
Phù Tang dứt khoát phủ định.
Hoắc Thận nhìn cô một cái, ánh mắt sâu sắc thêm vài phần:
- Tại sao? Cô ta không đủ tốt?
-...
Tại sao? Vấn đề này, Phù Tang thật sự chưa từng nghiên túc nghĩ qua! Cô ta không đủ tốt sao? Nhưng mà, nói thực thì, cô ta thất sự cũng khá tốt mà!
Tướng mạo xinh đẹp, khí chất lại xuất chúng, tính tình xem ra cũng không tệ, ít nhất hôm nay đối xử với cô cũng coi như là khách khí đi, ngược lại Lục Phù Tang cô, trước mắt người ta lại biểu hiện thực sự không đạt yêu cầu rồi, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không hiểu chuyện chút nào vậy!
Cho nên, bảo cô nói người ta không tốt chỗ nào á?