Phù Tang vụt khỏi tay của Hoắc Thận, một đường chạy đến trước mặt Tần Chấn Nam:
- Chào hiệu trưởng Tần!
- Không cần quá khách khí, cứ như A Thận như vậy, gọi ta là ông Tần là được rồi.
- Tôi gọi ông ấy là lão tần.
-...
Tần Chấn Nam xém chút nữa là cởi giày phang thẳng vào mặt của Hoắc Thận.
Phù Tang kìm nén nụ cười muốn bật ra, chỉ vuốt vuốt mũi của mình, đột nhiên phát hiện, lão Tần này thật ra cũng rất dễ tiếp xúc, hơn nữa, xem ra quan hệ của Hoắc Thận và Tần Chấn Nam cũng không tệ.
- Hiệu trưởng Tần, anh ấy... nói như thế nào với thầy ạ?
Tần Chấn Nam quay đàu nhìn Hoắc Thận đứng như cột đình ở cửa.
Ánh mắt mê muội của Hoắc Thần, rơi lên mặt của Phù Tang, sau đó, dứt khoát khoát tay lên ngực, nghe đối thoại của cô và Tần Chân Nam, không chen miệng vào.
Tần Chấn Nam nói:
- Thằng nhóc đó nói, tất cả mọi chuyện, đều là vấn đề của một mình nó! Là do nó thấy có lỗi với em, cũng là một mình nó đa tình! Cho nên, chuyện này thầy định chỉ phạt một mình nó thôi, chắc là trực tiếp để nó rời chức!
- Rời chức?
Phù Tang nhìn về phía Hoắc Thận.
Hoắc Thận vẫn như cũ mà dựa vào bên cửa, gương mặt bình tĩnh mà nhìn họ, bạc môi mím chặt, không nói gì, cũng hoàn toàn không có ý định muốn mở miệng giải thích hay là cầu tình gì cả.
Phù Tang liền vội lắc đầu:
- Không được, hiệu trưởng Tần, thầy không thể điều chức anh ấy đi, chuyện này thực ra không có quan hệ gì với anh ấy cả, anh ấy là vì muốn bảo vệ em nên mới nói như vậy mà thôi, thực ra thì... thực ra thì anh ấy căng bản không có lỗi gì với em cả!
- Không có?
Tần Chấn Nam nhướng mày, nhìn Hoắc Thận đứng bên cửa một cái, lại nhìn về Phù Tang:
- Vậy nếu như không có, rốt cuộc là chuyện gì hã?
Phù Tang cũng nhìn Hoắc Thận đứng bên cửa một cái, lại nhìn về hiệu trưởng Tần, sau đó lại liếm cánh môi khô của mình một cái, dường như đang suy nghĩ xem những lời mình sắp nói có nên nói ra hay không.
Tần Chấn Nam cũng đầy chờ đợi mà nhìn cô, đợi lời tiếp theo cô sẽ nói gì.
Sắc mặt của Hoắc Thận từ đầu đến cuối đều bình đạm, dường như chẳng chút để ý gì cả, sau đó y lại lấy hộp thuốc từ trong túi ra, rút một điếu thuốc ra, đặt lên miệng, châm lên, một hơi một hơi mà rít.
Phù Tang nói:
- Hiệu trưởng Tần, thực ra chuyện này, đều là lỗi của một mình em, nếu như thầy thật sự muốn phạt, thầy cứ phạt một mình em là được rồi! Thật sự không có quan hệ gì với Hoắc Thận cả, chuyện của mấy tấm hình, em có thể giải thích...
Giọng nói của Phù Tang, rất nhẹ, dường như là không muốn nói cho người đang đứng ở của kia nghe thấy vậy.
Nhưng có thấp đến mấy, Hoắc Thận vẫn có thế nghe thấy được, dù sao, văn phòng cũng không tính là quá lớn.
Phù Tang không dám nhìn Hoắc Thận đứng bên cửa nữa, chỉ tiếp tục nhỏ tiếng nói:
- Thực ra từ trước đến nay, đều là em... em tự mình đa tình mà thích anh ấy mà thôi...
Lúc Phù Tang nói ra lời này, cả gương mặt nhỏ của cô đều đỏ hết cả lên.
Hoắc Thận vẫn đứng ở bên cửa hút thuốc, ánh mắt rơi lên gương mặt nhỏ của Phù Tang, phía sau trong đáy mắt của y ánh lên vài tia nhàn nhạt, nhưng không dễ bị người khác phát hiện được.
Phù Tang cuối thấp đầu, tiếp tục nói:
- Thực ra ngày đó em bị trật chân, giáo quan chỉ là tốt bụng cõng em đi tìm bác sĩ Lâm, thật sự chỉ có như vậy mà thôi!
- Em nói em thích nó?
Tần Chấn Nam chỉ chỉ về phía cửa nơi mà Hoắc Thận đang đứng đó hút thuốc:
- Tiểu nha đầu, em xác định chứ? Bàn tới cái đức hạnh của thằng nhóc đó, ngoại trừ ngoại hình trông cũng được, thì còn cái gì đáng mà để em thích nó chứu? Thầy nói với em, ông Tần đây thật sự chưa bao giờ lừa người dối mình đâu, em thích nó, chuyện này thầy không có tin tưởng đâu, trừ phi em nói chuyện gì đó cụ thể một chút, chứng minh chứng minh, vậy thì thầy còn suy nghĩ tin một chút.
-...
Phù Tang ngẩng người chớp chớp mắt.
Loại chuyện này, còn phải nói cụ thể? Cái này.... cái này cô làm sao mà có mặt mũi để nói chứ?
Hoắc Thận cũng thấy cạn lời.
Y tự nhiên biết được là lão hồ ly Tần Chấn Nam này đang bày trò với Phù Tang, hơn nữa, nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này của Phù Tang, e là thật sự bị lọt vào cái hố mà lão hồ ly kia đào ra rồi, cho nên, y có nên tốt bụng mà kéo con nha đầu này một cái không? nhưng mà, những lời mà lão Tần hỏi, toàn bộ y cũng đều muốn nghe.
- Em... chuyện em bị trật chân, chính là... chính là chứng minh tốt nhất.
Quả nhiên là vậy, dính chưởng rồi!
-?
Tần Chấn Nam nén lấy ý cười nhìn gương mặt đơn thuần của Phù Tang đối diện.
- Hôm... hôm đó...
- Lục Phù tang, em là đang giả ngu hay là thật sự ngu vậy! Làm gì có ai mà suy nghĩ đơn giản như em được vậy chứ?
Hoắc Thận thực sự là nhìn không nỗi nữa rồi, bước lớn mấy bước đến gần, nhanh chóng trước khi Phù Tang nói chuyện riêng tư kia ra với lão hồ ly kia, nhanh chóng kéo cô dậy từ sô pha, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhanh bước đi ra ngoài.
-... Này!
Phù Tang trước mặt hiệu trưởng Tần bị Hoắc Thận kéo đi, cả gương mặt cô đều nhiễm đỏ lên.
Hoắc Thận quay đầu nhìn Tần Chấn Nam ngồi bên trong văn phòng đang tức sặc máu:
- Lão Tần, chuyện này làm theo lời tôi nói! Đi nhá—
- Phản rồi phản rồi!! Thằng hỗn đản!!
Tần Chấn Nam một bên chửi, cầm mấy quyển sách hướng về phía Hoắc Thần ngoài cửa mà chọi, may là tay chân Hoắc Thần nhanh lẹ, thuận thế đóng cửa lại, ‘bụp’ một tiếng, quyển sách đập thẳng lên cánh cửa, lúc này khiếng y thuận lợi mà bỏ trốn.
- Lão ngũ, nhanh chóng đi vào trong an ủi lão đầu kia, nếu không thật sự là sợ ông ta sẽ tức đến phát bệnh tim đó.
Hoắc Thận vừa bước ra ngoài, thì nhanh chóng đẩy lão ngũ vào bên trong văn phòng.
Phù Tang bên này vẫn còn bất an mà muốn giật tay mình ra khỏi tay của Hoắc Thận:
- Hoắc Thận, anh để em đi nói rõ với hiệu trường Tần trước.
Hoắc Thận kéo một cái, ép Phù tang thảng lên bức tường sau lưng cô, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, tay còn lại nắm chắt lấy vai của cô:
- Em không có gì cần noi rõ với ông ấy cã, nhưng em với tôi thì có!
-...
Đột nhiên Hoắc Thận tiến lại gần, cộng thêm lời nói cường thế của y nữa, khiếng cho trái tim của Phù Tang đột nhiên căng thẳng lên mấy phần.
Hiển nhiên, là những lời mình vừa nãy nói với Tần Chấn Nam, y đều nghe thấy hết cả rồi.
Phù Tang không dễ dàng gì mà đẩy lùi được mấy phần đỏ ửng trên má, lúc này lại bắt đầu nhuộm đỏ hết cả mặt cô rồi, cô bất giác nuổ một ngụm nước miếng:
- Cái đó... lời vừa nãy em nói với hiệu trưởng Tần, toàn bộ đều là giả thôi, anh... anh đừng tưởng là thật.
- Là giả?
Hoắc Thận nhướng mày.
- ... Ừm, là gỉa.
Phù Tang có chút chột dạ.
- Thật sự là giả sao?
Sắc mặt của Hoắc Thận khó coi vài phần.
Phù Tang có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của y, cô cuối thấp đầu xuống, gật gật đầu:
- ... Thật sự là giả.
Hoắc Thận đưa tay ra, kéo chặt lấy cầm của cô, cưỡng ép mà kéo đầu của cô lên, ánh mắt cô nhìn thẳng vào y:
- Vậy tôi còn tưởng là thật rồi!
-...
Hai má của Phù Tang lúc này đỏ như hai trái cà chua chính mọng vậy, ánh mắt của Hoắc Thận nhìn vào cô, cứ sắc như dao cắt, nhưng lại mạnh mẽ như gió lốc, dường như chỉ cần cô không cẩn thận một chút thôi, thì có thể bị y hút sâu vào ánh mắt đó, không thể thoát khỏi.