Phù Tang tức giận quay lưng đi giả vờ ngủ.
- Thôi được rồi, nói giỡn với cô thôi mà.
Đằng sau vọng lại âm thanh trầm ấm của Hoắc Thận.
Y nghiêng người về phía Phù Tang, gối đầu lên tay.
- Không giỡn với cô nữa, bây giờ nói chuyện đàng hoàng nè.
- Không nghe!
Phù Tang giả bộ tức giận.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng quyến rũ tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông sau lưng cô, hơi nóng đó dường như xuyên thấu qua chiếc áo ngủ của cô, như thể sắp thiêu đốt từng làn da, thớ thịt trên người cô, khiến cô bất giác đỏ mặt tim đập nhanh.
Và cái âm thanh trầm ấm của người đàn ông đó một lần nữa lại vang lên đằng sau tai cô.
- Ngày mai tôi phải đi xa một chuyến.
Phù Tang chợt ngơ người.
- Đi đâu?!
Cô vội quay người lại, ngẩng đầu nhìn y với vẻ mặt lo lắng.
Do người đàn ông đằng sau cách cô quá gần nên cô vừa quay người lại đã trực tiếp đụng trúng lòng ngực của anh ta, hai má của cô cũng dường như sắp dính chặt lên ngực anh ta.
Phù Tang không lùi về sau nữa, bởi vì, cô đã không thể lùi được nữa rồi.
Hoắc Thận cũng không chịu lùi về sau, không biết rốt cuộc là làm biếng lùi hay là...không muốn lùi nữa!
Hai người ép sát nhẹ vào nhau, dường như có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi ấm khác thường từ người kia, thậm chí còn nghe rõ nhịp tim thình thịch vang lên từng hồi như gõ mạnh vào cánh cửa trái tim của hai người họ.
- Anh định đi đâu?
Phù Tang tiếp tục hỏi.
- Lâm Châu.
- ...Đi bao lâu?
- Tạm thời vẫn chưa biết, nhanh nhất chắc cũng một tuần.
- Vậy tôi thì sao?
Phù Tang hỏi Hoắc Thận một cách khẩn trương.
- Tôi đi cùng anh hả?
Hoắc Thận lắc đầu.
- Cô ở lại đây!
- Tại sao? Sao tôi không thể đi cùng anh?
- Không được.
Hoắc Thận lại lắc đầu.
- Tôi đi làm việc quan trọng, không tiện mang cô đi theo.
Chủ yếu là, nhiệm vụ lần này thật sự quá nguy hiểm, không cẩn thận có thể bị mất mạng, y sao có thể dẫn cô theo mạo hiểm cơ chứ?
- Cô ở đây đợi tôi về!
Ánh mắt của Phù Tang bỗng chốc tối sầm lại, cô nhếch nhẹ khuôn miệng nhỏ nhắn.
- Anh nghĩ một mình tôi ở đây vẫn còn mạng chờ anh về sao?
Đối với cô mà nói, ở đây vốn dĩ là địa ngục, lần này Hoắc Thận mà đi, vậy thì ở đây so với địa ngục lại càng không có gì khác biệt nữa rồi!
Hoắc Thận biết Phù Tang lo lắng điều gì.
- Tôi sẽ kêu Lận Thần ở lại bảo vệ cô.
Phù Tang lắc đầu.
- Lâm Tinh Dao đó là loại người như nào, anh cũng không phải là không biết, nếu như cô ta nhất định muốn làm khó tôi thì Lận Thần cũng chẳng làm gì được cô ta.
- Cô muốn đi với tôi?
- ...Muốn!
Phù Tang gật đầu khẳng định.
Hoắc Thận nheo mày, dùng ngón tay cầm chặt lấy chiếc cằm của cô sau đó hất nhẹ đôi gò má của cô lên, y nhìn thẳng vào mắt cô với một ánh mắt có phần trầm tư.
- Nhưng mà cô có biết chuyến này tôi đi là để làm gì không? Là ...một vụ giao dịch ma túy! Cô biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là rất có thể sẽ xảy ra đánh nhau bắn giết, cho dù như vậy, cô cũng đồng ý đi cùng tôi sao?
Những lời nói của Hoắc Thận quả thật khiến cho Phù Tang sững người.
Giao dịch ma túy? Đánh nhau bắn giết? Cho dù cô là con gái của Lục Ngạn Diễm, nhưng mà tất cả những điều này, từ trước giờ cô cũng chỉ xem trên sách vở báo đài, chứ trên thực tế thì, đây thật sự là lần đầu tiên.
Phù Tang có phần do dự...
Những chuyện liên quan đến sống chết kiểu này, đương nhiên là cô sợ chứ!
Gương mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của cô giờ đây bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Hoắc Thận vừa nhìn đã nhận ra được nỗi sợ hãi trong lòng của Phù Tang.
- Nếu như sợ thì đừng miễn cưỡng bản thân, ở lại đây chờ tôi về, tôi sẽ bảo Lận Thần dùng tính mạng để bảo vệ cô.
Phù Tang lớ ngớ gật đầu, nhưng thật ra, lúc này trong đầu cô lại hoàn toàn không nghĩ ra được điều gì cả.
- Ngủ đi!
Thấy Phù Tang không nói gì, Hoắc Thận nghĩ cô đã đồng ý rồi.
Phù Tang cúi đầu dựa vào lòng của Hoắc Thận, cũng chẳng nói chẳng rằng.
Hoắc Thận vẫn để mặc cho cô dựa, cũng không có chút động đậy gì.
Một lúc lâu sau, Hoắc Thận tưởng cô nhóc này đã ngủ say rồi, ai dè lại nghe cô nhỏ nhẹ hỏi:
- Tôi có thể đi cùng anh không?
Hoắc Thận ngớ người cúi xuống nhìn cô bé đang ở trong lòng mình.
- Suy nghĩ kỹ chưa?
Phù Tang gật đầu một cách rất chắc chắn.
- Suy nghĩ kỹ rồi!
Hoắc Thận dang tay ôm chặt cô vào lòng mình.
- Được, tôi đưa cô đi!
Phù Tang cũng giơ tay ôm chặt lấy eo của Hoắc Thận.
Ngay lúc này đây, người mà cô có thể dựa dẫm, duy nhất chỉ có người đàn ông này, không còn ai khác nữa cả!!
...............
- Anh ơi!! Anh...
Lâm Tinh Dao tức giận đùng đùng xông thẳng vào căn biệt thự mà Lâm Lục đang ở.
- Anh!!
- Anh Lục đang ở trên phòng sách! Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?
Mễ Mã nghe thấy tiếng của Lâm Tinh Dao, vội bước ra đón.
Lâm Tinh Dao chả thèm để ý cô ta, giận dữ đẩy cô ta ra, sau đó đi thẳng lên phòng sách trên lầu hai.
Mễ Mã thật sự rất căm ghét thái độ ngông cuồng tự cao của cô ta, nhưng mà kẹt nỗi cô ta lại là em ruột của Lâm Lục, nên cũng không làm gì được cô ta.
- Anh!
Lâm Tinh Dao ngay cả cửa cũng chẳng thèm gõ, cứ thế đẩy cửa xông vào phòng sách.
Lúc này, Lâm Lục đang loay hoay với một chiếc súng tiểu liên kiểu mới, nhìn thấy Lâm Tinh Dao chưa gõ cửa đã xông vào, anh ta cau mày tỏ vẻ không vui.
- Đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả? Trước khi vào phòng phải gõ cửa!
- Anh, anh có biết không, Hoắc Thận định dắt cái ả tiện nhân đó cùng đi Lâm Châu kìa!
- ... Ừm.
Lâm Lục đáp lại một cách thờ ơ, sau đó tiếp tục lau chiếc súng trên tay.
- Anh, anh cho phép sao?
- Có vấn đề sao?
- Không có vấn đề sao? Anh biết rõ là các anh đi làm nhiệm vụ gì, dẫn theo một người phụ nữ như vậy có kỳ cục không chứ? Hơn nữa, cô ta cũng chỉ mới vào Bách Hội Môn, nếu như vì cô ta mà lô giao dịch lần này xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?!
Lâm Lục cười nhạt đáp:
- Cô ta dám sao? Em nghĩ Hoắc Thận có mấy cái đầu để thế cái tội này cho cô ta?
- Nhưng mà ngộ nhỡ...thì sao?
- Nhân tiện thử lòng Hoắc Thận, không phải cũng tốt sao?
- Anh, anh không tin Hoắc Thận sao? Anh đừng quên là cái mạng này của anh và em năm đó đều là do Hoắc Thận liều mạng để cứu đó!
Lâm Lục thổi thổi miệng súng rồi cười nhạt đáp:
- Anh không tin người con gái của cậu ta! Được rồi, việc này đã quyết định như vậy rồi, đừng có giở trò trẻ con với anh nữa! Đi ra đi!
Lâm Tinh Dao tức tới mức cứ đứng giậm chân mãi.
- Em mặc kệ, cô ta đi, vậy em cũng phải đi!
- Tiểu Ngũ, đây không phải lúc em bướng bỉnh cố chấp!
- Nói tóm lại, lần này em nhất định phải đi! Đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được!!
Lâm Tinh Dao nói xong cũng chẳng đợi anh mình đồng ý, cứ thế xông ra khỏi phòng sách.
...............
Nhóm người của Hoắc Thận cùng ngồi trên chiếc chuyên cơ đi làm nhiệm vụ.
Đi cùng có Lâm Lục, Cố Sinh, còn có một người nhất quyết đòi đi cho bằng được nữa là Lâm Tinh Dao, đương nhiên có cả Lục Phù Tang ngồi cạnh Hoắc Thận.
Địa điểm giao dịch ma túy được chọn trên một chiếc tàu biển chở khách bảy sao.
Chiếc tàu đã trôi nổi trên biển cả ba ngày nay, trong ba ngày này, Phù Tang nghe theo sự sắp xếp của Hoắc Thận, cứ ở trong phòng của hai người, không được lộ diện, vậy nên, bên ngoài rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, Phù Tang cũng đều không biết gì cả.
Lúc này đã hơn một giờ sáng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Thận đâu cả, Phù Tang ngồi trên giường, trong lòng có chút nôn nóng.
Cô vén chăn ra rồi đi xuống giường, lấy đại một chiếc áo gió khoác lên người. Lúc này cô mới bắt đầu mở cửa phòng ngủ và hỏi người trực đêm ở bên ngoài.
- Tam thiếu gia vẫn chưa về sao?
- Vâng, thưa cô.
Thuộc hạ ở bên ngoài trả lời cô.
Phù Tang cau mày, trong lòng có chút buồn rầu, sau đó khép cửa lại.
Nhưng chưa được mấy giây thì Phù Tang không kiềm lòng được lại tiếp tục mở cửa lần nữa.
- Cậu có thể giúp tôi đi xem thử tình hình anh ấy bên đó ra sao rồi không?
Hoắc Thận căn dặn cô, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì nhất định không được phép ra ngoài, nhưng mà giờ trên người cô lại không có điện thoại, đương nhiên là không thể liên lạc được với anh ta rồi.
Thuộc hạ gật đầu đáp:
- Vâng, thưa cô, cô cứ chờ nhé, tôi lập tức đi xem giúp cô.
- Vâng, cảm ơn nhé!
Phù Tang lúc này mới ngoan ngoãn trở về phòng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chiếc đồng hồ thạch anh trên tường cứ vang lên từng hồi “tích tắc tích tắc”, rõ ràng là âm thanh không lớn, nhưng sao Phù Tang trong lòng cứ cảm thấy lo lắng, bồn chồn.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến vậy, một ngày dài đằng đẵng thật khiến con người ta cảm thấy giống như đang bị giày vò hành hạ vậy.
Mười phút sau...
“Cốc, cốc cốc...” Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi...
Phù Tang vội ngồi bật dậy.
- Sao rồi?
Cửa vừa mở, cô vội hỏi thuộc hạ.
- Cô à, tam thiếu gia lúc này đang ngồi uống rượu cùng bọn anh Lục trên boong tàu!
- Uống rượu?
Phù Tang bỗng chốc nhíu mày.
- Dạ, còn có một vài người hình như là người bên đó.
- Ừm.
Phù Tang gật gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp:
- Tam thiếu gia uống ra sao rồi? Chưa uống say chứ?
- Có vẻ như uống cũng nhiều rồi ạ, có điều, cô đừng lo, cô năm vẫn đang ở bên cạnh để chăm sóc ạ!
- Cô năm? Lâm Tinh Dao cũng ở đó?
Phù Tang trong lòng bỗng chốc có chút ghen tuông nhẹ.
- Cô năm còn nói...
- Nói gì?
- Cô ấy nói tối nay tam thiếu gia không về, cô không cần đợi tam thiếu gia đâu.
- ...
Phù Tang không trả lời, chỉ tức đến nỗi đóng sầm cửa lại.
Cô đứng tựa vào thành cửa, trong lòng có chút bực mình khó chịu.
Cô tại sao phải tức giận chứ? Đương nhiên không thể nào là do ghen rồi! Nguyên nhân mà cô tức giận hiển nhiên là do cái ả Lâm Tinh Dao kia!
Phù Tang biết, cô ta chính là cố ý muốn cho mình cảm thấy ấm ức!
Cô thừa nhận, cô quả thật là đang cảm thấy ấm ức!
Phù Tang cởi áo khoác ra rồi ném hẳn qua một bên, sau đó chui vào trong chăn nằm.
Mặc kệ anh ta vậy, muốn đi đâu thì đi! Ngủ!!
Phù Tang nhắm mắt lại, cố ép bản thân ngủ!
Nhưng mà ai biết được, càng làm như vậy, cô lại càng không ngủ được, trong đầu lúc này toàn là những lời nói mà lúc nãy thuộc hạ truyền đạt lại với cô.
Anh ta tối nay không về! Anh ta tới chỗ của Lâm Tinh Dao kia! Cái quái gì vậy chứ!!
Tuy là nghe nói Hoắc thiếu gia rất nhiều lần đẩy ả đàn bà này ra, nhưng lúc này anh ấy đang uống cao hứng, đàn ông mà hễ uống say vào là dễ không biết gì hết, sau đó thì, chuyện mất mặt gì cũng có thể làm ra được!
Giống như bố cô vậy, lúc đó chẳng phải cũng là mượn cớ uống say nên mới ngủ với mẹ cô sao?
Phù Tang càng nghĩ, trong lòng càng rối bời, cuối cùng cô quyết định trở người ngồi dậy.
Cô nhanh chóng thay bộ đồ ngủ ra, sau đó trùm lên người chiếc áo khoác dài sau đó đi ra ngoài.
Thuộc hạ bên ngoài nhìn thấy Phù Tang bỗng có chút kinh ngạc,
- Cô ơi, cô đi đâu vậy?