Cô ở trong lòng Cố Cẩn Ngôn giằng co một hồi, sau đí, kết quả, sức lực của cô, căn bản không bằng nỗi sức một người đàn ông đang say.
Cô càng giằng co, Cố Cẩn Ngôn càng bắt chặt lấy eo của cô hơn, mà nụ hôn của anh càng mãnh liệt hơn, nóng bỏng hơn!
Thậm chí anh ta, không cho Diên Vĩ một cơ hội hít thở nào.
Cái lưỡi ẩm ướt, quấn quýt bên trong cái miệng nhỏ nhắn của Diên Vĩ, từng tất từng tất chiếm lấy hơi thở của cô, muốn chiễm hữu lấy mỗi phần mùi vị khác nahu của riêng cô...
Tình cảnh như vậy, xuất hiện trong giấc mơ của Cố Cẩn Ngôn không dưới mười lần, mỗi lần tỉnh lại, đều lưu lại cho anh chỉ là cảm giác thất thoát lạnh lẽo mà thôi!
Những năm này, anh tự ra đã ít có mộng xuân hơn, nhưng mãi cho đến khi gặp tiểu nha đầu này, mãi cho đến khi yêu tiểu nha đầu trước mắt này, anh như bắt đầu bước vào ma chứng vậy, dường như mỗi đêm đều mơ thấy cùng một cô gái, cũng một tình cảnh...
Ở trong mơ, anh dường như bất chấp mọi thứ mà hôn lấy cô, chạm vào cơ thể mềm mại của cô, nếm lấy mùi vị từng tất da tất thịt trên cơ thể của cô, một lần rồi lại một lần, mà lần này so với lần trước càng kích liệt, càng mạnh mẽ hơn!
Bàn tay to nóng ấm của anh, bắt đầu bất chấp mà dịch chuyển trên thắt lưng của Diên Vĩ, lưu luyến không rời!
Cách một lớp áo trên người mình, Diên Vĩ cũng cảm nhận được lửa nóng bên trong lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay của anh không ngừng dịch chuyển, phút chốc đã chen vào bên trong da thịt chủa cô, khiếng cho tim cô nhảy lên từng trận điên cuồng.
Trái tim nhỏ bé của cô, cứ nương theo động tác tay của anh, không ngừng mà run động, quay cuồng...
Dường như muốn xông thẳng ra ngoài từ bên trong lòng ngực của cô vậy!
Hai người, hôn đến quá mức nóng bỏng, khiếng cho những ánh mắt xung quanh hai người cũng hướng về phía họ!
Cố Cẩn Ngôn đã say rồi, nhưng Diên Vĩ không say, cô vẫn luôn rõ ràng là họ đang ở nơi nào, lại đang làm việc gì.
Cô mạnh mẽ mà quay mặt đi, lúc này mới tìm được một chút không khí mà hít lấy một hơi, nhưng vẫn còn chưa kịp điều tiết hơi thở lại, thì đột nhiên, lại một lần nữa, bị đôi môi ẩm ướt kia của anh chiếm lấy lần nữa, sau đó, lại như một trận bão lớn ập đến , nụ hôn của anh lại lần nữa mà chiếm cứ lấy đôi môi nhỏ của cô...
Đôi diện với sự chiếm hữu của anh, Diên Vĩ cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Cuối cùng, cũng lười mà giằng co, mà để mặc cho anh hôn cho đủ!
Diên Vĩ ở trong lòng, biến trở nên ngoan ngoãn, hai tay nhỏ chủ động quàng lên cổ của anh, thân thể dựa hẳn lên người của anh, nghênh đón lấy nụ hôn say mê sâu sắc đó của anh...
Bốn cánh môi dán chặt lấy nhau, cái lưỡi ẩm ướt, quấn quýt lấy nhau, triền miên, một tất một tất sâu hơn, lại sâu hơn, dường như là như thế nào, cũng đều không đủ vậy!
Mùi vị của Diên Vĩ, sâu đậm mà tiến vào trong khoang miệng của Cố Cẩn Ngôn, khiếng cho hơi rượu nồng đậm trong người hắn tan bớt đi, mà thay vào đó là hương vị ngọt ngào mê người mà cô mang đến...
Hai người, sớm đã không còn phân biệt được , mùi vị nào là của ai nữa.
Diên Vĩ có một cảm giác sai lệch, dường như ngay cả bản thân mình cũng say rồi vậy, say trong nụ hôn của anh, rũ rượi mềm mại bên trong lòng của anh.
Cô thậm chí còn hi vọng, hi vọng thời gian có thể ngưng đọng ngay giây phút này mãi, thì tốt biết bao!
Anh mãi mãi đừng bao giờ tỉnh lại, vậy thì cô cũng không cần phải đi sang Mỹ nữa, tốt biết bao!!
Nhưng hiện thực, mãi mãi đều không bao giờ hoàn mỹ như vậy được...
Nụ hôn này, không biết là đã hôn trong bao lây, mười lăm phút? Hai mươi phút? Hay là ba mươi phút? Hay là, thời gian còn dài hơn nữa, không ai mà lại để ý đến thời gian quấn quýt này cả.
Cuối cùng... cũng ngừng lại!
Hai người, hơi cuối thấp đầu, vầng trán nóng đối diện nhau, mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống từ trán, tiếng thở hổn hểnh của hai người phát ra, liền tiếp phát ra, từ anh, cũng từ cô .
Không khí giữa hai người, đầy ấp mùi vị của đối phương, quấn lại với nhau, khiếng cho tâm tư của hai người đều loạn cả lên.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn mê luyến, nóng hổi nhìn vào Diên Vĩ đối diện mình, bàn tay to lớn nắm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhjue nhàng từng chút từng chút chạm vào, còn mang theo đầy ấp sự đau lòng...
Mỗi một động tác, đều giống như một loại khắc chế, dường như muốn khắc sâu gương mặt quen thuộc trước mặt mình sâu vào trong tâm trí.
- Chúng ta quay về nhé...
Diên Vĩ thấp giọng yêu cầu.
Bên má bị anh giữ lấy, càng ngày càng nóng lên, hô hấp của cô không đều đặn, hai má đỏ hồng, giống như một người đã uống say vậy.
Cô say rồi, say trong giấc mộng đẹp mà anh mang đến cho mình.
-... Được!
Cố Cẩn Ngôn gật đầu, trầm giọng nói một tiếng.
Nhận được sự đồng ý của anh, hai má Diên Vĩ đỏ lên, lùi ra từ người của anh, đỡ anh dậy, nhưng lại phát hiện, anh lúc này căn bản đã say đến không có chút sức lực nào có thể chống lấy cơ thể của anh nữa.
Cả người Cố Cẩn Ngôn mềm nhũng ngã vào người của Diên Vĩ, đầu chôn vùi vào hõm cổ của cô, hơi nhắm mắt lại, mê mang mà ngủ mất.
Anh thật sự là say mất rồi, hơn nữa, say đến cực kì không nhẹ.
Dường như anh đem toàn bộ trọng lượng của cơ thể mình đè lên cơ thể nhỏ nhắn của Diên Vĩ, khiếng cô nhất thời có chút không hít thở nỗi, thì đừng nói là ôm anh bước đi vài bước nữa.
Khó khăn đỡ anh đi đến quầy ba, Diên Vĩ cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Người đàn ôm này cũng thực sự quá, quá cường tráng, mà bản thân mình, trước mặt anh dường như biến thành quá nhỏ bé rồi.
Nhân viên đứng ở quầy bar nhìn thấy bộ dạng Diên Vĩ như vậy, liền tốt bụng đề nghị cô:
- Tiểu thủ, tôi thấy cô hay là đưa ngài đây sang khách sạn năm sao sát vách ngủ đi! Giờ này rồi bên ngoài khó bắt xe lắm!
- Không cần đâu, cảm ơn!
Diên Vĩ trực tiếp từ chối, vô thức đưa tay vào trong túi của anh tìm chìa khóa, nhưng, trong túi trống rỗng, cái gì cũng không có.
Không lẽ anh không lái xe đến? Chuyện này không có khả năng nha!
Diên Vĩ có chút đau đầu rồi! Vẫn là thử đi đón xe thôi!
Diên Vĩ tốn hết sức lực của mình để đỡ anh từ trong quán bước ra ngoài, kết quả, giờ này người đón xe quá nhiều rồi, thậm chí gọi cũng không có cách nào gọi một chiếc xe ngừng lại được, đây cũng quá tệ hại rồi.
Nghĩ đến lời nhắc lúc nãy của người nhân viên đó, nói là lúc này rất khó đón xe, giờ nhìn thấy thật sự không có giả.
Diên Vĩ nhìn thấy cũng chau chặt mày lại, nhìn người đàn ông một cái, cô nghĩ nghĩ, cuối cũng cũng nghe theo lời người nhân viên lúc nãy đề nghị, mang anh đến khách sạn năm sao sát vách.
..........................
Đại sảnh của khách sạn--------------
- Tiểu thư, tiền phòng 3888 tệ, cảm ơn!
3888? Diên Vĩ thật sự không mang theo nhiều tiền như vậy! Bàn tay nhỏ của cô lại lần nữa đưa vào bên trong túi của Cố Cẩn Ngôn, lục một hồi, mới cuối cùng tìm được ví tiền của anh, mở ra, lấy vài tờ tiền màu đỏ bên trong ra, đếm lại, đưa cho lễ tân đối diện.
- Cảm ơn!
Lễ tân nhận lấy tiền, lại đưa hai tấm thẻ phòng cho Diên Vĩ và hai tâm thẻ bữa sáng.
Diên Vĩ ngẩng ra một hồi, cuối cùng cũng nhận lấy bỏ vào trong túi.
Thực ra, cô không cần lấy hai tấm thẻ phòng và bữa sáng, cô cũng không có ngủ lại đây.
Cô cũng chỉ là muốn đưa anh đến nghỉ ngơi mà thôi! Sắp xếp cho anh xong rồi, cô tự nhiên sẽ rời khỏi.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Diên Vĩ ôm lấy người đàn ông trong lòng rất mất sức, liền tiến lên giúp cô đỡ lấy, đưa họ đến phòng trên lầu ba.
Diên Vĩ đặt Cố Cẩn Ngôn nằm trên cái giường KINGSIZE, lúc này mới hít sâu một hơi, lau đi mồ hôi:
- Cuối cùng cũng xong rồi!
Cố Cẩn Ngôn đã ngủ say dường như có cảm giác nào đó không thích hợp, chân mày chau lại thành một đường thẳng, rất chặt, mũi dường như không hít thở được, có chút trầm trọng, trên trán, càng không ngừng toát mồ hôi ra, không lâu sau đã làm cho mái tóc ngắn ướt đẫm.
Anh vô thức đưa tay, không ngừng kéo carvat trên cổ , nhưng không kéo ra được, mi tâm đẹp đẽ của hắn nhíu lại càng sâu hơn.
Diên Vĩ biết được là anh khó chịu, liền bước nhanh sang, quỳ trên giường lớn, cuối người xuống, nhẹ nhàng mà giúp anh cởi bỏ carvat trên cổ ra.
Nhìn thấy bộ dáng bất mãn của anh, cô sau khi cởi bỏ carvat lại giúp anh cở bỏ vài cái nút áo ra, lúc này mới phát hiện, trước ngực nóng hổi của anh không biết từ khi nào đả nổi lên vài chấm đỏ.
Anh bị dị ứng rồi!
Diên Vĩ đau lòng mà thở dài một hơi, chau mày lại:
- Không biết uống rượu thì đừng nên uống nhiều như vậy, còn dày vò bản thân mình thành bộ dáng như vậy, hà tất chứ?
Diên Vĩ từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua, có một ngày, anh ấy cư nhiên cũng cần đến mình chăm sóc ngược lại!
Thực ra, không thể không thừa nhận, cô rât thích cảm giác này! Thích cảm giác được chăm sóc anh, cô thận chí có thể tự an ủi bản thân , mình còn ở bên cạnh anh, không phải là ở một nơi nào khác.
Nhưng tiếc là, về sau, anh cũng không cần đến sực hăm sóc của cô rồi, dù gì, anh cũng có người phụ nữ khác chăm sóc rồi.
Một khi mà anh và Tô Giải Ngữ kết hôn, thì cũng không đến lược của cô rồi!
Diên Vĩ nghĩ đến những điều này, hơi nước trong hốc mắt lại càng nồng đậm hơn, cô cố gắng bắt ép không cho nước mắt mình rơi xuống, cũng cưỡng ép lấy bản thân không được suy nghĩ lung tung những điều đó nữa.
Nghĩ nhiều như vậy, cũng chẳng có ích gì!
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối cũng sẽ không phải là của mình nữa rồi!
Sơ mi trắng trên người của anh, sớm đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính sát lên cơ thể cường tráng của anh, khiếng cho da thịt của anh ẩn hiện bên dưới lớp áo càng thêm hoàn mỹ.
Cũng khiếng cho anh càng thêm khó chịu.
Cũng phải, ướt dính dính như vậy trên người mình, thì làm sao mà dễ chịu được chứ? Hơn nữa, nói không chừng mai sáng thức dậy, anh thật sự sẽ bị cảm mất!
Diên Vĩ không dám chừng chừ nữa, liền giúp anh cởi cái áo ướt dính trên người xuống.
Cố Cẩn Ngôn dường như sớm đã khó chịu vì quần áo ướt dính trên người của mình, lúc Diên Vĩ giúp anh cởi ra, anh cũng rất phối hợp, không tốn bao nhiêu sức lực, đã cởi cái sơ mi xuống rồi, lộ ra vòm ngực rắn chắc của anh, không chút che đậy mà hiện trước mắt của Diên Vĩ.
Thân hình của anh cực kì đẹp, dường như là hoàn mỹ đến không chút sai sót.
Cho dù là những đốm đỏ do dị ứng ở trước ngực của anh, cũng không làm giảm bớt cơ bắp gợi cảm màu đồng của anh, nhìn theo cơ bụng của anh xuống đến dưới, là thân dưới của anh, phía trên cơ bụng của anh có tám múi thẳng tấp mà lại gợi cảm, tinh tế, tất cả đều hoàn mỹ, hoocmon nam tính đặc trưng trên người anh được hiển thị sinh động trên người anh, hơn nữa còn khiếng cho người khác thỏa mãn mắt nhìn!