-10 phút.
Hắn nói.
-Được.
Mộ Sở biết, hắn muốn cô đợi hắn 10 phút.
Cô lại vội nói thêm một câu:
-Tuyết rơi, anh lái xe chậm chút.
-Ừ.
Lâu Tư Trầm trả lời một tiếng:
-Đến cửa hàng tiện lợi chưa?
-Đã ở trước cửa tiệm rồi.
-Được, ở đó đợi đi!
Lâu Tư Trầm nói xong thì ngắt máy.
Mộ Sở nghe lời hắn, noan ngoãn đi vào cửa hàng tiện lợi chờ hắn.
Cô mua cho bản thân một tách cà phê nóng, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, yên tĩnh mà nhìn tuyết rơi và người đi qua đi lại.
Gần 10 phút sau—
“Ling ling—”
Ngoài cửa, tiếng chuông vang lên, người phục vụ kính cẩn chảo:
-Hoan nghênh quý khách.
Mộ Sở quay đầu lại nhìn, thì thấy là hắn đến.
Người mà cô luôn đợi, Lâu Tư Trầm!
Thân hình cao ráo, đội tuyết mà đến, xuất hiện ở trước cửa hàng tiện lợi.
Hắn hôm nay không mặc tây trang như thường ngày, mà khoác một cái áo khoác đen dài, và một cái quần tối màu, rất cân xứng với thân hình của hắn.
Hắn đứng ở đó, như người mẫu bước ra từ bức họa, so với người mẫu hắn còn mang khí chất cao quý nữa, vừa xuất hiện liền thu hút mọi ánh mắt của phụ nữa trong cửa hàng.
Cũng có một giây, Mộ Sở nhìn đến say đắm.
Quả nhiên, người đàn ông này, bất kể khi nào, ở đâu, hắn mãi mãi thu hút ánh nhìn của mọi người!
Lâu Tư Trầm nhìn quanh một vòng, tìm bóng dáng của Mộ Sở, thì thấy gần cửa sổ bóng dáng cô ở đó.
Sải bước, hướng cô mà đi đến.
Mộ Sở mới hoàn hồn lại, đứng lên nhìn vào hắn, cười nói với hắn:
-Happybirthday! Sinh nhật vui vẻ!
-Cảm ơn!
Thái độ của Lâu Tư Trầm từ đầu đến cuối cũng tĩnh lặng như vậy không chút biến đổi.
Cuối cùng, cởi găng tay đen trên tay xuống, nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của cô, hai lời không nói đeo lên cho cô.
Mộ Sở ngây người ra một lát, một mặt thụ sủng nhược kinh mà nhìn hắn.
Găng tay của hắn, còn giữ lấy hơi ấm của hắn, bao chặc lấy cả bản tay của cô, sự ấm áp đó giữ lại ở tay cô, khiếng cô đang cảm thấy lạnh đột nhiên ấm áp lên.
-Em bị ngốc sao? Biết rõ bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, còn không biết mặc nhiều một chút?
Lâu Tư Trầm nhìn cái áo khoác mỏng manh của cô, bất giác chau mày, lại cởi cái khăng choàng trên cổ của mình xuống, bá đạo mà chòng lên cổ của Mộ Sở.
Mộ Sở ngẩng cao đầu, cười nhìn hắn:
-Anh khi nào thì sợ lạnh như vậy rồi Thật không giống tính cách anh chút nào!
Lâu Tư Trầm thâm trầm nhìn cô một cái, cũng không trả lời cô.
Hắn sợ lạnh sao? Đương nhiên không, hắn là luôn là nhiệt thể, sợ nóng không sợ lạnh. Hôm nay không phải sợ người nào lạnh đến ngu người đi, hắn sẽ gói bản thân đến giống cái bánh tét vậy sao?
-Em chuẩn bị bánh kem sinh nhật cho anh!
Mộ Sở như đang khoe bảo bối, cầm lấy bánh kem trên bàn đưa đến trước mặt hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn chầm chầm vào cía bánh trên tay cô, đáy mắt lóe sáng lên một chút.
Không biết đã bao lâu hắn không ăn sinh nhật cùng cô rồi, hoặc là nói, không nhớ đã bao lâu không ăn sinh nhật cùng ai hết.
Hắn là đàn ông, không để ý đến ngày sinh nhật mỗi năm một lần này, đối với hắn, ngày này chẳng có gì đặc biệt cả, lúc trước Tiết Bỉnh cũng có lòng giúp hắn chúc mừng, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, cho đến giờ hắn cũng không nhắc đến nữa, có lúc nay cả bản thân cũng sẽ quên đi, nhưng đến hôm ay, đột nhiên lại nhớ đến cái ngày này.
Cái lại cảm giác có người cùng đón sinh nhật, cũng không tệ.
-Đi đi đi, chúng ta ra công viên đi! ở đó không có ai, có thể hát chúc mừng sinh nhật cho anh.
Mộ Sở nói xong, kéo lấy Lâu Tư Trầm đi ra ngoài:
-Nhanh lên, nếu không qua 12 giờ mất!
Lâu Tuư Trầm bị Mộ Sở kéo ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
-Đợi lát.
Vừa đi đến cửa, Lâu Tư Trầm thu tay mình ra khỏi tay Mộ Sở. Đi về hướng xe của mình.
-Làm gì vậy?
Mộ Sở cong mình lại, ngẩng đầu nhìn.
Thì thấy Lâu Tư Trầm từ sau xe lấy ra một chai rượu đỏ, và hai cái ly, rồi lại hướng về phía cô bước đến, vừa đi vừa nói:
-Không phải chúc sinh nhật sao? Không có rượu sao mà chúc?
-Mộ Sở sờ sờ mũi:
-Tửu lượng em không tốt, không thể uống nhiều.
-Đi thôi!
Lâu Tư Trầm thuận tay cầm lấy bánh kem trong tay cô.
Tuyết, vẫn đang rơi, rơi xuống vai của hai ngườu, từng phiến bông tuyết trắng tinh, nhưng đắp lên một lớp vải trắng cho hai người.
Lâu Tư Trầm cầm hết mọi thứ đi phía trước, Mộ Sở dẫm trên tuyết đi phía sau hắn, nhìn bóng lưng vững cahwcs của hắn, giây phts đó, Mộ Swor cảm thấy khóe mắt ướt ướt, như có sương mù vây quanh vành mắt của cô, trái tim mềm mại lún sâu vào đó......
Cô không biết đột nhiên bản thân mình làm sao mà lại như vậy nữa.
Liền hít thở thật sâu, lau sạch đi dãy sương mù đọng lại trên mắt mình.
Nhưng đột nhiên, thân hình phía trước bỗng dừng lại, hơi nghiên người nhẫn nại đợi Mộ Sở chậm chạm bước từa phía sau đi lên.
Mộ Sở thấy hắn đang ở phía tước đợi mình, cùng nhanh chóng đuổi theo lên.
Khi Mộ Sở bước đến gần, hắn truyền cái bánh trên tay trái qua tay còn lại, sau đó nắm lấy tay phải của cô.
-Trẻ con? Đi đường còn phải dẫn?
Lâu Tư Trầm nhăn mày, khuông mặt bình tĩnh hỏi cô.
Dường như, nắm lấy tay cô, cũng giống như một chuyện hiển nhiên vậy.
Hắn chẳng có việc gì, nhưng Mộ Sở lại khác.
Tuy là tay cô có mang bao tay, hai người không có sự tiếp xức da thịt, nhưng phút giây đó, hắn nắm lấy tay cô, Mộ Sở rõ ràng cảm thấy tim mình rung động, hai má nóng lên, hơi ấm của hăn như xuyên qua găng tay mà truyền đến lòng bàn tay cô, xông thẳng vào tim cô, khiếng tim cô bất giác “bùm bụp bùm bụp—“, nhảy loạn mà không theo tiết tấu.
-Chân anh dài quá, em theo không kịp thì cũng bình thường mà!
Gương mặt diễm lệ của Mộ Sở đỏ hồng, hai má như hai quả mật đào, cô ngẩng đầu lên trả lời hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn cô một cái bàn tay đan nắm tay cô đưa lên gõ đầu cô một cía:
-Là chân em quá ngắn!
-Ây da!
Mộ Sở khoa trương xoa xoa đầu:
-Trong mắt anh, chắc nhìn ai cũng là người lùn hết!
-Đi thôi, người lùn!
Lâu Tư Trầm kéo lấy tay Mộ Sở, đi về phía trước.
Lần này, bước chân của hắn không quá dài, phối hợp với bước chân của cô mà đi.
Tuyết, càng ngày càng lớn, chỉ một lúc mà cả thế giới như ngập tràn trong bông tuyết trắng.
Mộ Sở nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn người bên cạnh mình, mái tóc ngắn của hắn, lúc này đã bị tuyết nhuộm trắng đi.
Lú này, Mộ Sở vô thức có chút hoang tưởng.
Nếu như, họ cứ nắm tay nhau đi như vậy, có hay không đi rồi lại đi, thì cả hai đều bạc đầu đi? Như vậy có phải là bác đầu giai lão?
Một đời người nếu như đơn giản như vậy, tốt biết bao!
Hai người đi đến mục đình trong công viên ngồi xuống.
Mộ Sở lấy bánh kem ra, mượn bật lửa của hắn thấp nến.
Lâu Tư Trầm quên mất là bản thân bao lâu không thổi nến sinh nhật rồi, khiếng hắn có cảm giác có gì đó không thích hợp nữa.
-Happybirthday to you! Happybirthday to you! Happybirthday to you, Happybirthday to you~~~
Trong ánh nến, Mộ Sở như một đứa trẻ con, một bên vỗ tay, một bên hát mừng sinh nhật, nụ cười thuần khiết dưới ánh nến, càng thêm lãng mạn.
-Cầu nguyện đi!
Hát xong, Mộ Sở hối thúc hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn vào cái bánh trước bàn, lại nhìn vào mặt của Mộ Sở, hỏi cô:
-Là em làm?
-......Đúng.
Ánh nến động đậy , gương mặt đầy kì vọng của cô, ánh mắt như mê luyến trước ánh nến, trong đêm tối như ánh sao mê người.
Đôi mắt đen láy của Lâu Tư Trầm hồ nghi nhìn cô, càng thêm thăm thẩm, một lúc sau, lại gật đầu đầy thâm ý mà nói:
-...... Nhìn ra.
Cái gì mà nhìn ra?
Mộ Sở xụ mặt:
-Anh không thể dựa vào lần trước em nấu cơm thất bại mà ban chết cho em như vậy chứ? Đúng! Tuy lần này bánh kem trông hơi bình thường, ngoại hình không được đẹp, nhưng là do thời gian cấp bách! Hơn nữa, anh phải tin tưởng em, mùi vị thật sự không tệ, chúng ta ko thể nhìn ngoại hình mà nói được!
Mộ Sở cực lực biện giải cho bản thân
-Mùi vị không thệ?
Lông mày Lâu Tư Trầm giật nhẹ:
-Độ đáng tin của lời nói này không cao.
-......
Mộ Sở cũng sắp khóc rồi:
-Mặc kệ đó! Anh cầu nguyện trước, một lát cắt ra ăn là biết ngay!
-Tôi không có ước nguyện gì đáng để cầu, em thay tôi cầu đi!
-A? Cầu nguyện còn cầu thay được sao?
Mộ Sở cạn lời.
-Ừ!
Lâu Tư Trầm lấy một điếu thuốc trong hộp ra, đốt lên, hút một hơi:
-Em muốn cầu cái gì thì cầu cái đó.
-Em chiêm lấy ước nguyện sinh nhật của anh, không tốt đi?
Mộ Sở nghiên đầu hỏi hắn, có chút ngại ngùng.
-Tôi không tin những điều này.
Lâu Tư Trầm hướng về phía cô phà một hơi thuốc ra.
-Được thôi! Anh không tin, em tin. Vậy em cầu nguyện thật nhá!
Mộ Sở nói xong, quơ tay đánh tan khói thuốc hắn vừa thổi qua.
-Cầu đi!
-Được!
Mộ Sở không khách khí nữa.
Cô nhắm mắt lại, trong long bắt đầu ước nguyện: “Tôi hi vọng bảo bối Đuôi Nhỏ của tôi sẽ mau khỏe lại, không phải chịu đau đớn thêm chút nào nữa.
-Xong rồi!
Mộ Sở mở mắt lên/
Cô Tin, điều ước này không chỉ là tâm nguyueejn của cô, mà cũng là tâm nguyện của Lâu Tư Trầm.
-Chủ nhiệm Lâu, hay là vậy đi, tâm nguyên của anh bị em chiếm mất rồi, vậy anh cũng ước một điều ước với em đi, ước điều mà em có thể thực hiện được cho anh đó! Như thế nào?
-Ước điều ước mà em có thể thực hiện cho tôi?