- Lễ cưới của Diên Vĩ sắp tới rồi, con xem con nên chuẩn bị món quà gì đó để mừng cưới nó không?
Cố Cẩn Ngôn nghe xong, trên tay đang phê duyệt văn kiện bỗng cứng đờ lại, sau đó lại tiếp tục công việc, một lúc sau, anh mới nói với mẹ của mình:
- Đưa lì xì trực tiếp không phải tốt hơn sao?
- Đâu có được!
Mẹ Cố phản bác liền.
- Như vậy người ta sẽ nghĩ nhà mình không có thành ý gì thì sao?
Cuối cùng Cố Cẩn Ngôn cũng buông cây viết trên tay xuống, liền nghe mẹ mình nói tiếp trong điện thoại:
- Giờ đây nhà mình với nhà họ Lâu có thể coi là hàng xóm với nhau rồi, con với Mộ Sở đó giờ lại là bạn tốt của nhau, còn quan hệ của con với Diên Vĩ… …cho dù không thành vợ thành chồng, thì cũng là chú cháu với nhau mà! Chỉ lì xì thôi coi sao được chứ?
Chú cháu?! Anh thật sự không thích cách xưng hộ như vậy! Cố Cẩn Ngôn từ từ nhíu đôi mày lại.
Anh trầm mặc một hồi mới trả lời:
- Con biết rồi! Khi nào phải đem qua đó vậy?
- Những món đồ của nhà gái được coi là của hồi môn, ngày mai phải đem qua đó rồi, con mau chuẩn bị đi
- Ừ, con biết rồi!
Cố Cẩn Ngôn nói xong, liền cúp máy.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Cố Cẩn Ngôn gọi điện cho luật sư chuyên dụng riêng của mình.
- Luật sự Trương, phiền anh đem giấy tờ về quyền sử dụng đất ngôi biệt thự trong thành phố của tôi chuyển nhượn qua cho Tần Diên Vĩ.
Anh dặn dò luật sư ở phía bên kia điện thoại.
- Ừ! Tôi muốn giải quyết nhanh chóng, trước tối mai tôi muốn thấy được mọi giấy tờ đã hoàn thành!
Ngôi biệt thự độc lập ở trong thành phố vốn dĩ là món quà mừng cưới mà Cố Cẩn Ngôn chuẩn bị để tặng cho Diên Vĩ, lễ cưới mà anh nghĩ tới chính là lễ cưới giữa đứa nhỏ này với mình! Còn món quà này cũng là món quà bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô, nhưng không ngờ, giờ món quà này cũng có thể dùng được rồi, nhưng tiếc là chú rể đó cuối cùng lại không phải là anh Cố Cẩn Ngôn!
Sau khi cúp điện thoại với luật sư, Cố Cẩn Ngôn lại gọi cho chị Lý giúp việc ở nhà.
- Chị Lý, chị giúp tôi tìm công ty dọn nhà, giúp tôi dọn những món đồ mà 3 năm trước Tần Diên Vĩ để lại qua căn biệt thự trong thành phố.
Dường như chị Lý có chút ngạc nhiên:
- Ông chủ, sao lại đường đột.. …
- Chị cứ làm theo lời tôi dặn là được rồi!
Cố Cẩn Ngôn không muốn nói nhiều nữa.
- Ừ!
Tuy chị Lý không nỡ nhưng đây là lệnh của ông chủ, chị chỉ có thể nghe theo thôi.
Cố Cẩn Ngôn cúp điện thoại.
Những đồ dùng và quần áo của cô, vốn dĩ đâu có thuộc về anh! Giờ đây anh chỉ là trả lại cho chủ của nó thôi.
Như vậy không phải tốt hơn sao!
… … … … … …
Cố Cẩn Ngôn lại bận suốt một đêm ở trong công ty, ngày hôm sau, nhận được cuộc điện thoại hối thúc của mẹ mình, anh mới nhớ đến việc tặng quà mừng cưới cho Diên Vĩ, thế nên anh mới dành chút thời gian để chạy về nhà.
Trên đường về bị chảy máu mũi nhưng Cố Cẩn Ngôn cũng không để ý nhiều, chỉ lấy khăn giấy lau khô rồi thôi!
Sau khi về đến nhà, trong nhà đã sớm chuẩn bị xong cơm tối, còn nhà họ Lâu đối diện lại càng náo nhiệt vui vẻ hơn.
Rõ ràng cách ngày cưới của cô bé vẫn còn vài ngày, nhưng chữ ‘Hỷ’ đỏ tươi đã sớm dán đầy khắc biệt thự rồi, anh ở nhà mình cũng có thể nhìn được ngôi biệt thự đối diện dán đầy những chữ ‘Hỷ’ và những tờ giấy cắt khác mang phong cách Trung Quốc, rõ ràng mọi thứ đều đẹp đẽ nhưng không hiểu tại sao lọt vào mắt của Cố Cẩn Ngôn, lại khiến anh cảm thấy chướng mắt thế nào ấy.
Anh không muốn nhìn qua đó nữa.
Anh nhớ lại cái hôm mà cô bé đó xuất viện.
Không gặp cũng tốt, mắc công trong lòng lại thất buồn phiền hơn.
- Về rồi à? Mau đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm tối đi!
Mẹ Cố vừa thấy con trai trở về liền vội vàng nhắc anh một cái.
- Ừ!
Cố Cẩn Ngôn thay dép đi vào trong nhà, cởi áo khoác ngoài ra rồi treo lên kệ áo ở gần cửa, lại đi thẳng vào nhà vệ sinh để rửa tay, sau khi rửa xong lại đi thẳng tới bàn ăn.
- Ba con đâu? Vẫn còn chưa tan làm hả?
Cố Cẩn Ngôn chỉ vô tình hỏi một câu.
- Qua đối diện rồi.
Mẹ Cố đưa đưa cằm về phía đối diện rồi lại nói tiếp:
- Bên nhà họ Lâu có nhiều bạn của ba con cũng tới đó, nên ông ấy qua đó tiếp khách rồi, bữa tối cũng ăn cơm ở đó luôn.
- … …Ừ.
Cố Cẩn Ngôn dường như không có gì trả lời một câu, lấy đôi đũa ở chỗ mình lên bắt đầu bữa cơm tối.
Mẹ Cố nhớ lại chuyện quan trọng mà mình đã dặn dò anh, không yên tâm mà hỏi một câu:
- Món quà đã chuẩn bị xong chưa?
- Rồi!
Cố Cẩn Ngôn gật gật đầu.
- Chuẩn bị món quà gì vậy?
Cố Cẩn Ngôn không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình một cái.
Mẹ Cố có một dự cảm không lành.
- Con trai à, chẳng lẽ con tính đưa lì xì là xong rồi sao?
- Ngôi biệt thự trong thành phố.
Cố Cẩn Ngôn thành thật trả lời.
- Biệt thự?
Mẹ Cố ngẩn người ra.
- Sao vậy? Không nỡ hả?
Cố Cẩn Ngôn thấy mẹ mình ngẩn người ra nên cố ý trêu chọc một câu.
- Bậy bậy bậy! Con nói gì kì vậy?
Mẹ Cố tức giận liếc con trai một cái.
- Mẹ có gì mà không nỡ chứ!
Bà ta nói xong rồi thở dài một cái.
- Cũng đúng, nó cũng mém nữa vì con mà mất mạng, con tặng cho nó ngôi biệt thự cũng không có gì là quá đáng.
- … …Ừ!
Cố Cẩn Ngôn trầm giọng trả lời một câu.
- Con có đem giấy tờ về quyền sử dụng đất và chìa khóa của ngôi biệt thự về không? Lát nữa con đích thân đem qua bên đó tặng cho người ta đi!
Mẹ Cố dặn dò Cố Cẩn Ngôn.
- Thôi!
Cố Cẩn Ngôn không cần nghĩ ngợi gì đã từ chối thẳng.
- Lát nữa con còn có việc phải làm, chuyện này thì phiền mẹ đem qua đó giúp con nha!
- Vậy đâu có được!
Mẹ Cố buông chén cơm xuống, gương mặt nghiêm túc dạy dỗ con trai:
- Ngày nào con cũng bận việc quốc gia đại sự gì đó thôi! Bận cỡ nào cũng chỉ dàng ra vài phút không được sao? Cho dù đám cưới của Diên Vĩ con có không vui gì đi nữa, nhưng những lễ nghi ngoài mặt chúng ta cũng phải làm cho đủ, nếu không mặt mũi của ba mẹ biết để đâu đây hả?
- … …
Cố Cẩn Ngôn dừng động tác ăn cơm lại, gương mặt nghiêm chỉnh bình thản nói với mẹ mình:
- Mẹ, con thấy mẹ hiểu lầm rồi đó! Chuyện đám cưới của Diên Vĩ con không cảm thấy có chút gì không vui hết!
- Đủ rồi, con ở trước mặt nó cứ giả vờ đi, còn đối với mẹ, con đừng có giả vờ vui vẻ như không có gì!
- Mẹ, con nói thật đó! Con không những thấy vui mà ngược lại con thật tâm chúc phúc cho họ nữa! Được rồi, quà mừng cưới con sẽ đích thân đem qua đó, con sẽ tận tay đưa cho nó.
Như vậy cũng tốt! Coi như tối nay để đoạn tình cảm này triệt để cắt đứt luôn!
Từ nay về sau, hai người họ sẽ không có liên can gì nhau nữa!
… … … … … …
Đêm đó vào lúc 10 giờ, những khách mời ở nhà họ Lâu cũng về hết rồi, ngay cả ba Cố cũng về nhà mình rồi, Cố Cẩn Ngôn mới đến nhà họ Lâu tìm Diên Vĩ.
Vừa mới tới nhà. Cố Cẩn Ngôn đã thấy Mộ Sở ở trong phòng khách vừa mới tiễn khách xong.
- Mộ Sở.
Cố Cẩn Ngôn gọi một tiếng coi như báo Mộ Sở biết là anh đã tới rồi.
- Diên Vĩ đâu? Có ở nhà không?
- Đứa nhỏ đó bận suốt cả ngày hôm nay rồi, giờ này chắc đã lên lầu nghỉ ngơi rồi!
Mộ Sở nói xong, lại khoe cho Cố Cẩn Ngôn nói:
- Cẩn Ngôn, cậu uống thử trà này đi, là trà Đại Hồng Bào do nhà họ Trần lúc nãy đem qua, chị có uống thử thấy cũng không tệ, cậu cũng uống thử đi, vừa đúng lúc chị cũng có những chuyện giấu trong lòng bấy lâu nay muốn nói với cậu! Cẩn Ngôn, chúng ta cũng lâu lắm rồi không nói chuyện tâm sự với nhau nhỉ?
Thật ra Cố Cẩn Ngôn cũng đoán được Mộ Sở muốn nói gì với mình, anh đi lên phía trước, lơ đi ly trà Đại Hồng Bào mà Mộ Sở đưa cho, anh không uống, chỉ đặt trên bàn mà thôi, rồi ngồi xuống ghế.
- Mộ Sở, chị muốn nói gì với em?
- Chị có thể nói gì với em chứ?
Khóe miệng Mộ Sở nở nụ cười chua chát.
- Ngoài đứa nhỏ ở trên lầu ra, chị cũng không có gì đáng phải bận tâm hết!
Mộ Sở nói xong, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Cố Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh, nghĩ một hồi mới nói tiếp:
- Cẩn Ngôn, có một số chuyện, nếu chị nói thẳng thắn quá cậu cũng đừng giận chị nha! Diên Vĩ nhà tôi, cậu cũng chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu năm nay, chị thấy nó rất quan tâm và để tâm đến cậu, cũng chịu khổ từ cậu không ít! Những chuyện này, mọi người ai cũng hiểu và thấy rõ hết! Lúc này đây, thấy nó với Sở Mặc cũng có kết quả tốt đẹp, ý của chị … …là, chị hi vọng cậu đừng có đi quấy rầy nó nữa! Cẩn Ngôn, ý của chị chắc cậu cũng hiểu rõ, chị hi vọng cậu có thể hi vọng nỗi lòng của người làm mẹ này! Xin lỗi… …
- Chị không cần phải xin lỗi tôi.
Gương mặt và ánh mắt của anh cũng không biểu lộ ra vẻ gì là tổn thương và đau khổ, khóe môi của anh vẫn nở nụ cười nhẹ.
- Mộ Sở, nỗi lòng của chị em hiểu mà, đương nhiên em cũng hiểu được giữa hai chúng ta phải có một người nói lời xin lỗi, nhưng người đó không phải là chị mà là em mới phải! Là em có lỗi với Diên Vĩ, có lỗi với chị! Còn hôm nay em đến đây… …chị yên tâm, em biết suy nghĩ mà! Em với nó… …cuối cùng cũng có duyên không phận… …
Bốn chữ ‘Có duyên không phận’, khiến người ta nghe vào cảm thấy đau lòng và thương tiếc!
Mộ Sở nghĩ, nếu con gái cưng của cô mà nghe được Cố Cẩn Ngôn nói bốn chữ tuyệt tình như vậy, trong lòng sẽ đau như thế nào, tổn thương đến thế nào!
Có lẽ, cô bé làm vợ người ta rồi, là cách tốt nhất để thoát khỏi nỗi đau này!
Mộ Sở thở dài một cách nặng nề.
Cố Cẩn Ngôn nói:
- Mộ Sở, nếu không có chuyện gì khác, em lên lầu thăm nó nha.
Đây có thể là lần cuối anh gặp Diên Vĩ trước khi nó trở thành vợ người ta!
… … … … … … … …
Diên Vĩ mở cửa, lúc thấy Cố Cẩn Ngôn đứng bên ngoài, cô đã bị đơ hết 10 giây rồi.
Anh ở trước cửa, anh mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu nhạt, không có đeo cà vạt, áo sơ mi lại tùy ý mà tháo gỡ vài nút ra, lộ ra một chút da ngâm của anh.
Phía dưới, chiếc quần tây màu nâu ôm lấy đôi chân dài của anh, được may cắt rất khéo. Khiến cho bên dưới hoàn mĩ của anh càng gợi cảm hơn.
Tuy anh chỉ đứng đó im lặng không nói gì, cũng không có bất kì hành động gì, nhưng khí chất cao sang và tao nhã vẫn toát ra trên người anh khiến người khác cảm thấy mê hoặc.
Diên Vĩ đứng trong phòng, ngẩn người nhìn lấy anh, một hồi lâu mới có chút định thần lại.
Hai người họ chỉ mới có mấy ngày không gặp, nhưng không biết tại sao bây giờ gặp lại, cứ ngỡ như cả thế kỷ chưa gặp vậy!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, như có dòng điện chạy qua từ đôi mắt của hai người vậy.
Trong lòng của Diên Vĩ như có gì đó bị điện giật nhẹ qua, lúc này đây cô mới thật sự định thần lại.