- Cô muốn hỏi ai thế?
Người lính ngồi ghế phụ quay đầu hỏi cô.
- Hoắc Thận! Hai người có biết không?
- Hoắc Thận? Hoắc phó sư trưởng sao?
- Anh ta là sư đoàn phó rồi à?
Lục Phù Tang vô cùng kinh ngạc.
- Không phải anh ta mới chỉ hai mươi sáu tuổi thôi à? Sao lại đã lên tới chức sư đoàn phó rồi? Với lại anh ta chỉ mới mang quân hàm trung tá thôi mà?
Người lính kia cười rất tươi, để lộ cả hàm răng trắng noãn:
- Hoắc phó sư trưởng lập công lớn nên được thăng chức đặc biệt đấy! Thật là quá giỏi!
Anh ta có vẻ rất ngưỡng mộ y, còn giơ ngón cái lên với Lục Phù Tang nữa.
Đúng là rất giỏi! Trong lòng cô cũng thầm cảm thán.
- Thế bình thường anh ta ở đâu?
- Trong quân doanh thôi ạ! Nhưng bình thường sư đoàn phó bận lắm nên nếu cô muốn tìm anh ấy thì chỉ có thể đợi buổi tối chờ trong sân quân khu thôi.
- Anh ta cũng ở trong quân khu à?
- Vâng!
- Thế thì tốt quá!
Suýt nữa cô đã nhảy cẫng lên rồi.
- Cô quen Hoắc phó sư trưởng sao?
Chuyện của Hoắc Thận và Lục Phù Tang các binh lính bình thường không được biết, đó là chuyện cơ mật thế nên không nhiều người rõ ràng cũng chẳng có gì lạ hết.
- Có quen, chúng tôi là bạn.
Lục Phù Tang gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Một tiếng sau xe dừng trước cửa quân khu.
Lúc trước vẫn im lặng giờ lại như bật cái sống dậy, Lục Phù Tang nghển cổ nhìn một vòng:
- Cái người Hoắc phó sư trưởng kia ở đâu thế?
- Bên kia kìa, tòa số bảy, đơn nguyên tám, tầng năm!
- Tòa số bảy, đơn nguyên tám, tầng...
Cô còn đọc lại một lần để nhớ thật kỹ nữa.
- Hoắc phó sư trưởng ngày nào cũng chạy vào mười giờ đêm, chỉ cần không phải ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thì bất kể mưa gió anh ấy cũng sẽ chạy! Thế nên cô không cần đến tận nhà đâu, cứ chờ trong sân quân khu, đợi mười giờ tối là đảm bảo gặp được người cần tìm!
Lần này người nói chuyện là anh lính lái xe, người này có vẻ đen hơn người còn lại một chút.
Ngày nào cũng chạy đêm á? Bất kể gió mưa sao?!
Thế thì tốt lắm!
- Mười giờ phải không?
Lục Phù Tang lại xác nhận thêm lần nữa.
- Đúng rồi! Ngày nào cũng giờ đó!
- Hay lắm!
Cô nhớ kỹ rồi.
Hôm nay sẽ cùng Hoắc phó sư đoàn trưởng có một cuộc gặp bất ngờ đầy lãng mạn.
Nghĩ thôi đã vui muốn chết rồi!
Lục Phù Tang không khỏi nhẩm lại, mình và Hoắc Thận đã rất lâu không gặp nhau rồi đấy!
Những ngày qua Hoắc Thận chưa từng chủ động liên hệ với cô, còn cô ngược lại có gọi cho y hai lần, nhưng điện thoại luôn báo tắt máy, sau đó cô gửi đi hai tin nhắn. Y có trả lời nhưng đều đợi khi cô đã ngủ rồi mới nhắn lại thế nên đợi cô đọc được đã là chuyện ngày hôm sau, dù cô có trả lời lại lần nữa thì cũng như đá chìm đáy biển.
Thật ra cô cũng chưa từng nghĩ y sẽ trả lời mình.
Cô có cảm giác Hoắc Thận đang cố ý duy trì một khoảng cách thích hợp với mình, nói trắng ra là cố tình không muốn thân cận với cô.
Vì sao chứ? Điểm này Lục Phù Tang vẫn không thể hiểu nổi.
Ăn cơm chiều ở nhà bác cả xong cô bắt đầu nhìn đồng hồ chậm rãi quay, đường đến số “10” xa xôi cách trở như còn cả vạn dặm trường vậy.
Có mỗi ba tiếng mà sao lại dài đến thế chứ? Bình thường chỉ nghịch điện thoại một lát đã đến mười hai giờ nhưng hôm nay thời gian cứ như chết rồi vậy, chẳng thấy thay đổi gì đáng kể cả.
- Tang Nhi, con làm gì mà cứ nhìn đồng hồ mãi thế? Có việc gì à?
Lục Ngạn Sinh ngồi trên salon đọc báo quân sự chính trị vẫn luôn để ý tới đứa cháu gái đang bồn chồn này.
Trong ba mươi phút mà cô đã ngửa đầu nhìn đồng hồ đến lần thứ mười rồi!
Con nhóc kia đang chờ ai ư?
- Không ạ! Không có việc gì đâu bác!
Lục Phù Tang vội vàng lắc đầu rồi cúi xuống giả vờ đọc sách.
Sách giáo khoa thật sự là cô nhìn không hiểu ấy chứ!
Giờ nhìn không khác gì đọc thiên thư, càng đọc càng chán nản.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tới khi tiếng chuông báo hiệu mười giờ vang lên thì Lục Phù Tang đứng phắt dậy rồi chạy ra ngoài:
- Bác ơi, con ra ngoài một chút nhé!
- Con đi đâu thế?
Lục Ngạn Sinh cũng đứng dậy cầm tay cháu gái, nghiêm túc nói với cô:
- Muộn rồi, không được đi đâu hết.
- Con không đi xa đâu bác! Con chỉ đi loanh quanh ngay sân thôi mà! Nãy giờ đọc sách đầu con đặc cả rồi, nên con định ra ngoài chạy bộ vừa thay đổi không khí lại vừa rèn luyện sức khỏe một chút! Bác cứ yên tâm đi, đây là sân quân khu cơ mà, có nơi nào an toàn hơn được đâu bác?
Cô nói xong thì bỏ tay bác mình xuống rồi lao thẳng ra ngoài.
- Đi theo xem có chuyện gì đi.
Lục Ngạn Sinh dặn hai người lính đứng gác một câu.
Dù trong sân quân khu rất an toàn nhưng con nhóc này làm việc cứ hấp ta hấp tấp, hơn nữa sau chuyện của Bách Hội Môn thì cả nhà họ Lục đều bị dọa sợ rồi, lần này cha mẹ cô bé giao con gái cho mình, nếu để cô bé gặp chuyện gì thì người làm bác này không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.
Hai người lính đuổi theo ra ngoài thì thấy đúng như Lục Phù Tang nói với bác cả mình, quả thực cô chỉ đi loanh quanh ngay sân quân khu.
Nói là cô đang chạy rèn luyện thì chẳng bằng bảo chỉ là đi bộ, làm bộ làm tịch mà thôi!
Thế này mà rèn luyện thân thể cái gì chứ? Rõ ràng là giả vờ mà.
Hai người lính thấy cảnh này đều ngây người.
Lục Phù Tang không quan tâm họ mà cứ chạy như cũ, khoảng mười phút sau cô đã có chút nóng nảy, quan trọng nhất là hai cái chân nhỏ không còn sức mà chạy nữa rồi.
Cô buồn bực ngồi thụp xuống.
Đã thở không ra hơi rồi mà sao vẫn không thấy người đàn ông kia đâu? Không phải y vừa hay ra ngoài thi hành nhiệm vụ đấy chứ?
- Phỉ phui! Chắc chắn không phải!
Vội ném bay ý nghĩ này, lời vừa nói dứt thì mấy một bóng người áo trắng đang chạy về phía mình.
Cô chỉ liếc một cái là đã nhận ra y!
Nhân vật chính tới rồi!
Đôi mắt vừa mới ảm đảm chỉ giây lát đã sáng bừng lên.
Cô đứng phắt dậy, quay đầu rồi làm như vô tình chạy về phía y.
Còn Hoắc Thận thì sao?
Từ lúc Lục Phù Tang còn đang ngồi bệt dưới đất y đã nhận ra cô rồi.
Lúc mới thấy cô quả thực y cũng hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh, bước chạy cũng không hề rối loạn, còn sải bước nhanh hơn về phía trước.