- Chú Cố ~ anh nói có phải cái tên “heo nhỏ” sinh ra là để dành cho em không?
- Ừm.
- Ừm? Ừm thôi hả?
- Ừm là có ý gì? Anh đồng ý hả? Anh mắng em là heo có đúng không?
Cố Cẩn Ngôn dời mắt khỏi máy tính, nhìn cô nàng đang tức giận rồi cười bảo:
- Làm heo nhỏ tôi nuôi thì có gì mà không tốt? Ăn no rồi chơi, chơi mệt thì ngủ, ngủ chán dậy lại ăn! Nếu có thể thì tôi còn muốn nuôi em như con Đuôi Nhỏ kia kìa! Em xem, bây giờ em còn không bằng nó, nó béo mum múp mà em thì gầy teo.
- ...
Cố Cẩn Ngôn nói xong, Diên Vĩ không biết phải nói thế nào nữa luôn.
Vốn dĩ cô còn định giả vờ trách anh mấy câu, ai ngờ nghe xong chỉ thấy cảm động và ấm áp quá đỗi.
- Được rồi...
Cô nói xong lại nhai khoai tây chiên, trong lòng ngọt như rót mật:
- Em tạm thời không so đo với anh nữa.
Nói xong, cô còn tốt bụng nhặt một miếng khoai nhét vào miệng Cố Cẩn Ngôn thưởng cho anh, ai ngờ Cố Cẩn Ngôn lại không biết đằng hưởng, đã không chịu ăn mà còn nói:
- Thực phẩm rác rưởi em ăn ít thôi, dễ mập đó.
Diên Vĩ bất mãn nhướn mày:
- Chú Cố, anh mà thế là dễ cách biệt thế hệ với thanh niên bọn em lắm đấy.
Nghe Diên Vĩ nói, Cố Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn khoai chiên trong tay Diên Vĩ, rõ ràng là ghét lắm nhưng vẫn há miệng ăn.
Diên Vĩ nhìn dáng vẻ của anh thì chỉ thấy buồn cười.
Cô biết anh lo mình sẽ cách biệt thế hệ với cô nên mới chịu ăn như vậy.
- Chú Cố ơi em đùa anh thôi! Không phải thanh niên nào cũng thích ăn khoai chiên như em đâu, anh không ăn cũng không sao, em không ghét anh đâu mà.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô:
- Tôi thực lòng không thể hùa theo mấy món ăn yêu thích của em được.
Tuy nói thì nói thế, nhưng anh vẫn ăn cho hết miếng khoai đã ngậm vào.
Diên Vĩ thích ăn gì anh cũng đều cố gắng nếm thử, cố gắng chấp nhận, cho dù anh không thích hoặc có thể nói là cực kì ghét bỏ.
Diên Vĩ thích anh như thế, thích vô cùng, đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết.
- Cả ngày em ăn thế này mà không sợ mập như con Đuôi Nhỏ à?
- Anh vừa bảo muốn nuôi em như nó mà!
Diên Vĩ cự lại.
Sao đàn ông thích thay đổi thế cơ chứ?
- Nó ăn toàn thực phẩm tốt cho sức khỏe, béo nhưng không thừa mỡ đâu, nó ăn đồ tốt mới béo trắng ra như thế chứ đâu có như em?
- Hừ! Diên Vĩ phùng miệng rầm rì đôi tiếng rồi lại nhét khoai vào miệng, nói lúng ba lúng búng:
- Em mà mập cũng chẳng sao, có người cần em mà ~
- Em tự tin ghê nhỉ?
Cố Cẩn Ngôn nhéo một cái lên cái má phồng phồng.
Diên Vĩ nghe xong thì trở mình nằm trên đùi anh rồi ngước nhìn anh:
- Chẳng lẽ em béo lên thì anh không thèm em nữa à?
- Thèm chứ! Sao lại không thèm?
Cố Cẩn Ngôn đáp không chút do dự.
Anh cũng nhướn mày:
- Dù em có mập thành heo thì tôi cũng vẫn muốn!
Diên Vĩ cười như hoa nở, lòng ngọt như đường:
- Nói thế còn nghe tạm được!
Diên Vĩ lại nằm lên đùi Cố Cẩn Ngôn, nhưng lần này cô không lộn xộn nữa mà nhét khoai chiên cho Đuôi Nhỏ dưới đất:
- Thôi mày ăn đi! Dù sao mày cũng đã mập rồi, mập thêm tí nữa cũng được nè...
- Em cho nó ăn ít thôi, vừa mặn vừa nhiều dầu, ăn nhiều nó không chịu nổi đâu. Đừng để nó lăn ra ốm đấy.
- Ôi...
Diên Vĩ quên béng mất chuyện này, cô coi nó là con người luôn rồi.
- Thôi không ăn nữa, không ăn nữa.
Cô lại móc hết khoai chiên ra khỏi miệng Đuôi Nhỏ.
- À đúng rồi, chú Cố, di động của anh bật máy chưa?
Diên Vĩ nhớ tới một chuyện cực kì quan trọng.
- Chưa mở.
Cố Cẩn Ngôn đã quay trở lại làm việc trên máy tính. Nghe cô hỏi, anh ngẩng đầu lên nhìn cô:
- Sao thế? Em muốn gọi cho ai à?
- Không ạ không ạ!
Diên Vĩ lắc đầu như trống bỏi rồi xua tay lia lịa.
- Em có muốn gọi cho ai đâu.
Không bật mới tốt! Nếu không sẽ bị gọi như truy hồn đoạt mệnh đó!
- Anh tắt máy mà có người tìm anh vì công việc thì biết làm thế nào?
- Gửi mail. Bây giờ người ta làm việc trên internet hết rồi.
- Ồ, đúng nhỉ, thế là tốt rồi!
Diên Vĩ chỉ lo làm chậm trễ công việc của Cố Cẩn Ngôn thôi. Nghe xong, cô thả người lên đùi anh nằm tiếp:
- May quá, mấy ngày nay thầy cô em cho nghỉ, không phải đi học.
Diên Vĩ lại sung sướng xem TV, mỗi khi thấy nhân vật nữ chính trong phim rơi nước mắt thì cô cũng không nhịn được mà lau nước mắt. Điều này làm cho Cố Cẩn Ngôn rất ngạc nhiên:
- Nhóc con này, xưa nay em lạnh nhạt lắm mà? Sao xem phim mà cũng khóc được thế?
Cố Cẩn Ngôn vừa nói vừa rút khăn tay ra lau nước mắt cho cô.
Diên Vĩ khóc thút thít rồi nói:
- Em có lạnh nhạt đâu? Em chỉ lạnh nhạt với những thứ em không có hứng thú thôi! Huhuhu...
- Đừng khóc nữa nào, khóc nữa là tôi tắt TV đấy!
- Đừng mà, đừng mà!
Không ngờ là Diên Vĩ còn khóc dữ hơn.
Cố Cẩn Ngôn không còn cách nào, bèn dứt khoát không làm việc nữa mà vòng tay ôm lấy cô, để cô tách chân ngồi trên đùi mình, rồi rút khăn tay lau nước mắt cho cô và an ủi:
- Những gì trong phim đều là giả thôi, hiểu không? Có cái gì mà phải khóc? Em nói thử xem sao con gái các em dễ bị lừa lấy nước mắt quá vậy?
Diên Vĩ úp mặt vào tay anh hồi lâu, cuối cùng cũng nín khóc mà mỉm cười:
- Được rồi mà! Em không khóc nữa rồi này.
- Ừm, thế mới ngoan chứ.
Cố Cẩn Ngôn khen cô.
Diên Vĩ dụi đầu vào hõm vai Cố Cẩn Ngôn, hưởng thụ giờ khắc ấm áp chỉ thuộc về hai người họ.
Không có ai quấy rầy, thật là tốt biết bao!
Không cần nghĩ xem anh có thích hay không, hai người cứ thế dựa vào nhau, hạnh phúc biết chừng nào!
Diên Vĩ chỉ cảm thấy chưa bao giờ mình kiên định đến như thế.
Bàn tay ôm cổ Cố Cẩn Ngôn càng thắt chặt hơn.
Cảm giác mềm mại đong đầy cõi lòng, hầu kết của Cố Cẩn Ngôn hơi giật giật, mùi hương nhẹ nhàng man mác của người con gái trong lòng vương vất quanh khoang mũi. Anh hơi nheo mắt, hỏi bằng giọng hơi khàn:
- Em đói không?
- Không đói!
Diên Vĩ lắc đầu rồi hỏi cực kì nghiêm túc:
- Sao mà đói được chứ? Em vừa ăn mì anh nấu, lại còn ăn thêm cả một bao khoai tây đầy, no căng bụng rồi đây này.
- Thế à?
Ngón tay nóng bỏng của Cố Cẩn Ngôn mơn man trên gò má của Diên Vĩ, cuối cùng đậu lại làn môi mềm thơm, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng sâu thẳm.
Anh trầm giọng nói:
- Nhưng mà, hình như anh đói rồi...
Mỗi nơi đầu ngón tay anh lướt qua truyền tới cảm giác tê dại như điện giật, cả người Diên Vĩ mềm nhũn, thân thể yêu kiều cũng mềm mại hẳn ra.
Chưa đợi cô bừng tỉnh thì đôi môi thơm đã bị Cố Cẩn Ngôn ngậm lấy.
Đôi môi mỏng của anh mơn trớn làn môi mọng như đang nhấm nháp món ngon cực phẩm nhân gian, liếm hôn, mút nhẹ...
Sau đó anh đè cô xuống sofa mà đòi lấy...
Vén chiếc áo sơ mi duy nhất cô mặc trên người, Cố Cẩn Ngôn nhìn cô bằng đôi mắt đen thẳm mê li:
- Mặc thế này mà bảo là không cố ý quyến rũ tôi, tôi không tin đâu.
Diên Vĩ ngây thơ nói:
- Em không cố ý mà!
Thế nhưng câu trả lời của cô chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng cô vẫn bị người đàn ông trên người ăn sạch chẳng chừa xương.
Hai người chuyển trận địa từ sofa xuống thảm trải sàn, theo như Cố Cẩn Ngôn nói thì sofa chật hẹp không đủ cho anh phát huy.
Mồ hôi nóng bỏng tuôn như mưa, mùi hương sắc tình ngập tràn trong không khí, đại sảnh đắm chìm trong nhục dục hoan lạc.
Gần một tiếng sau, Cố Cẩn Ngôn mới thỏa mãn nằm xuống người Diên Vĩ mà thở ra thoải mái. Diên Vĩ mềm nhũn nằm dưới người anh, chẳng thể nào nhúc nhích được nữa.
Bao nhiêu sức lực của cô đều đã bị người đàn ông này rút cạn cả rồi.
Khuôn mặt nhỏ đỏ au mà máu trong huyết quản vẫn sôi sục hân hoan, suy nghĩ trong đầu nhảy nhót lâng lâng, nhưng thân thể mệt mỏi không cho phép cô động đậy.
- Chú Cố à, người ta bị tra tấn như vừa mới chết xong ấy...
Diên Vĩ oán thán.
Vừa nói còn vừa thở hổn hển.
Cố Cẩn Ngôn bật cười sửa đúng:
- Đấy gọi là sướng muốn lên tiên.
-...
Ôi... cái người này thật là!
Trong cả quá trình, Diên Vĩ đều cảm thấy mình lâng lâng như bay bổng trên chín tầng mây, lúc chấm dứt mới thấy mệt chết đi được!
Cố Cẩn Ngôn bế Diên Vĩ lên ôm vào lòng, cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cô mà nói:
- Tí nữa có thể tôi phải đi siêu thị một lát.
- Hả? Anh mua gì? Đồ ăn hay đồ dùng?
- Đồ dùng.
- Đồ gì cơ?
Diên Vĩ tò mò hỏi.
-... Áo mưa. Hết rồi.
- ... Em nhớ rõ ràng hôm qua vừa mới bóc hộp xong, sao hôm nay đã hết rồi?
- Ban nãy là cái cuối cùng đấy.
- Chú Cố à, anh túng dục quá độ thế này là thân thể tổn thương đấy! Em sợ anh không ổn..
Diên Vĩ tốt bụng nhắc nhở.
Cố Cẩn Ngôn nghiêng người đè Diên Vĩ xuống, nắm lấy tay cô phủ trong tay mình rồi nhìn cô đăm đăm:
- Cháu gái không cần quan tâm phương diện này của chú đâu! Tôi đói bụng nhiều năm như thế, em không định cho kẻ chết đói như tôi ăn no à?
- Bữa đói bữa no là không tốt đâu!
- Đúng đó! Cho nên sau này nhất định không để cho mình bị đói nữa!
- ...
Diên Vĩ nghĩ bụng, sau này mình trở thành đồ ăn của anh thật rồi.
Theo lý thuyết thì tuổi của chú Cố phải bắt đầu yếu rồi mới đúng chứ? Sao càng già càng dẻo dai quá vậy?