Trong căn hộ của Hoắc Thận.
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt tới mức khiến người ta cảm thấy khó thở. Lúc này Tần Diên Vỹ cảm thấy trên người Cố Cẩn Ngôn tản ra khí thế rất mãnh liệt, cứ như cô chỉ cần nói sai một câu hay làm sai thì sẽ bị anh bẻ cổ ngay.
Nói thật thì đây là lần đầu tiên Diên Vỹ thấy Cố Cẩn Ngôn tức giận như thế, nếu nói cô không sợ thì chính là nói dối.
- Sao con lại tắt máy hả?!
Cố Cẩn Ngôn bước lại gần Diên Vỹ, anh hỏi cô một cách lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng cô vậy.
- ... Con không muốn nghe điện thoại thôi.
Diên Vỹ trả lời, cô sợ tới mức lùi ra sau một bước.
Cố Cẩn Ngôn lại bước tới gần Diên Vỹ, hai người chỉ cách nhau nữa mét mà thôi. Đoạn anh cúi đầu nhìn cô, rồi nhíu mày lại trông rất tức giận.
- Tần Diên Vỹ, tới khi nào con mới thôi khiến người khác lo lắng hả?!
Cố Cẩn Ngôn gần như quát cô.
Diên Vỹ tái cả mặt, cô bỗng dưng nhớ lại lúc Tô Giải Ngữ trách móc mấy tật xấu của cô, trong lòng càng tủi thân hơn.
Có lẽ trong mắt người đàn ông này, cô mãi mãi là một đứa trẻ chưa lớn!
Nhưng cô không muốn như thế, cô không muốn anh cưng chiều cô như cháu gái! Trước giờ thứ cô muốn không phải là mấy thứ đó!
Chóp mũi Tần Diên Vỹ ê ẩm, cô lại tỏ vẻ lạnh nhạt nói:
- Chú về đi! Con không về với chú đâu. Hơn nữa... sau này con tính ra ở riêng mắc công lại làm phiền chú!
Cô muốn ra riêng, chắc Cố Cẩn Ngôn cũng rất mong điều này nhỉ!
Lời nói bốc đồng của Tần Diên Vỹ khiến cho Cố Cẩn Ngôn tức tới nổi gân xanh, trong mắt đầy lửa giận như muốn thoát ra ngoài.
Anh cảm thấy lòng kiên nhẫn của mình sắp bị cô nhóc trước mặt mài mòn rồi.
Cố Cẩn Ngôn thở hổn hển, anh cảnh cáo Diên Vỹ với vẻ nghiêm túc:
- Tần Diên Vỹ, con nghe rõ đây. Thứ nhất tối nay con phải theo chú về nhà! Thứ hai, nếu con muốn ra riêng thì dẹp bỏ ý định đó đi! Khỏi nghĩ tới nó nữa!
Cố Cẩn Ngôn cứ tưởng Diên Vỹ bỗng dưng đòi ra riêng là vì muốn sống chung với Hoắc Thận.
- Chú...
Diên Vỹ chán nản lại không biết nói gì, cô mím môi, đôi mắt đỏ hoe trừng anh.
Cố Cẩn Ngôn cũng chẳng có tâm trạng tranh cãi với Tần Diên Vỹ. Anh xách balo trên ghế của cô lên xong thì bước tới trước mặt cô, đoạn cúi người xốc cô khiêng lên vai rồi bước ra ngoài.
Diên Vỹ sợ hãi la toáng lên:
- Cố Cẩn Ngôn chú thả con xuống!
Diên Vỹ giãy dụa trên vai anh.
Điều này đã chọc giận Cố Cẩn Ngôn. “Bốp” Anh đánh mạnh vào mông của cô rồi nói:
- Ngoan chút đi!
Lúc này, đúng là Cố Cẩn Ngôn đã tức giận tới cực điểm.
Diên Vỹ bị đánh cảm thấy trên mông vừa nóng rát vừa đau, mà cảm giác nóng rát kia không chỉ vì đau mà còn do tay anh đã chạm vào mông cô. Hai má cô đỏ ửng lên, cô bèn nằm im trên vai anh, không dám giãy dụa thêm lần nữa.
Lúc Cố Cẩn Ngôn khiêng Diên Vỹ ra ngoài thì gặp phải Hoắc Thận đang hút thuốc ngoài hành lang.
Hoắc Thận thấy thế thì tiện tay dụi tắt điếu thuốc.
- Phải về à?
Y hỏi Diên Vỹ bị Cố Cẩn Ngôn khiêng trên vai.
- Hoắc Thận cứu tôi!!
Diên Vỹ duỗi hai tay, cầu cứu y.
Cố Cẩn Ngôn đứng lại, anh nhìn Hoắc Thận với ánh mắt thù địch.
Hoắc Thận vừa nhìn đã biết, y bước tới, nắm lấy tay của Diên Vỹ rồi nói:
- Được rồi, em về với chú ấy đi! Em cứ đối xử với tôi thế này thì có khi chú em lại mất ngủ cả đêm ấy nhỉ? Phải không chú Cố?
Hoắc Thận cười khẽ với Cố Cẩn Ngôn đầy ẩn ý rồi quay sang nói với Tần Diên Vỹ:
- Em về nhà, ngủ một giấc thật ngon đi. Mai gặp lại!
- Nhưng ...
Diên Vỹ vẫn hơi bực bội.
- Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng trước mặt chú ấy là được rồi. Cứ trốn tránh thế này không phải là cách hay đâu! Về nhà đi!
Hoắc Thận khuyên nhủ Diên Vỹ.
Mà Diên Vỹ nghĩ hồi lâu cũng nghe lời y, không nói tiếng nào nữa.
Cố Cẩn Ngôn nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người họ, anh nhíu mày kéo tay Diên Vỹ lại rồi nói:
- Cảm ơn!
Anh nói với Hoắc Thận:
- Tôi đưa con bé về nhà trước đây!
- OK!
Hoắc Thận gật đầu rồi vẫy tay với Diên Vỹ.
- Tạm biệt!
- Bye bye...
Diên Vỹ cũng vẫy tay chào y.
Cố Cẩn Ngôn khiêng Tần Diên Vỹ vào thang máy, chờ tới khi cửa thang máy đóng lại, anh mới thả cô xuống đất.
Hoắc Thận dựa vào cửa thang máy một cách lười nhác. Lúc nhìn thấy cửa thang máy dần dần đóng, chẳng hiểu sao trong lòng y lại thấy hơi mất mác. Cảm giác này rất kỳ lạ, trước đây y chưa từng trải qua bao giờ.
Cuố cùng Diên Vỹ vẫn leo lên xe Cố Cẩn Ngôn, mà anh lại theo thói quen thắt dây an toàn cho cô. Nhưng lúc mới kéo dây an toàn tới trước mặt cô thì bỗng dưng tức giận ném nó sang một bên rồi nói:
- Tự thắt đi!
Anh vẫn đang tức giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận!
Tự thắt thì tự thắt! Diên Vỹ cũng không mong anh sẽ giúp cô.
Cô thắt dây an toàn xong xuôi thì xoay mặt nhìn ra ngoài cửa, không hề nhìn anh lấy một lần.
Cố Cẩn Ngôn cầm tay lái, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của Tần Diên Vỹ. Bỗng anh duỗi tay ra, nắm cằm cô quay về phía mình.
- Chú làm con đau đấy!
Diên Vỹ nhíu mày kháng nghị, cô hất tay anh ra.
Mà ngón tay anh lại nắm rất chặt.
Tay Cố Cẩn Ngôn không bị hất văng ra, bàn tay nắm lấy cằm cô lại nắm chặt hơn vài phần khiến cho cằm cô trắng bệt ra. Anh nhíu mày, lạnh lùng hỏi cô:
- Nói, hôm nay con tính quậy gì hả?!
Chóp mũi Diên Vỹ ê ẩm, hai mắt đỏ hoe cũng không nhìn anh mà quay mắt sang hướng khác:
- Con tính ra tiêng.
Trong mắt Cố Cẩn Ngôn hiện lên vẻ tức giận nhưng anh kiềm nén lại, gương mặt điển trai lại lạnh lùng hơn vài phần.
- Không cần bàn chuyện này nữa! Đổi chủ đề khác đi!
Giọng nói của anh lạnh băng tựa như có thể đóng băng người khác, còn thái độ bá đạo không cho cô cãi lại.