Diên Vĩ không biết rốt cuộc những tấm hình này là do ai chụp, hay ai cố ý để ở đây, nhưng mà, cô cũng lười suy nghĩ nữa, chuyện như vậy, đối với cô mà nói, không phải là chuyện đáng để bận tâm.
Bởi vì, người khác nhìn cô thế nào, cô cũng không quan tâm, cũng không để ý.
Điều cô để ý chính là, chuyện mời phụ huynh... ...
Có chút khó xử!
Diên Vĩ xách cái cặp nặng về nhà, lúc này, Cố Cẩn Ngôn đã từ nơi làm việc trở về.
- Trong cặp đựng gì vậy?
Diên Vĩ đang đi lên lầu, bị anh đưa tay ra chặn lại, ánh mắt nhìn về phía cái cặp nặng đó có chút khác thường, nhíu mày lại.
- Lúc đi rõ ràng rất nhẹ mà, rốt cuộc trong đó đựng gì vậy?
Diên Vĩ phòng bị đưa cái cặp ra phía sau, hai tay chặn lại trên dây kéo của cặp.
- Không có gì đâu, chỉ là chứa thêm vài cuốn sách thôi.
- Vài cuốn sách?
Đương nhiên Cố Cẩn Ngôn không tin rồi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô, nhưng lại vô tình nhìn thấy đôi môi đỏ sưng của cô, lông mày nhíu chặt lại, hỏi cô:
- Môi của con bị gì vậy?
Anh nói xong, kéo Diên Vĩ lại, để cô đứng ngay trước mặt anh, cúi người xuống, chạm vào khuôn mặt trẻ con của cô, nghiêm túc nhìn vào vết thương trên môi của cô, lúc đó khuôn mặt nghiêm túc hẳn.
- Sao môi con lại sưng như vậy?
Trong lời nói, có chút lo lắng.
- Bị chó điên cắn!
Nhắc đến chuyện này, Diên Vĩ lại nổi điên lên, nghĩ đến nụ hôn của Hoắc Thận, Diên Vĩ lại không kiềm được mà lấy tay chùi mạnh vào môi đang sưng của mình.
Đau chết đi được!
Cô đau đến nổi khó thở.
- Không cần chùi nữa!!
Cố Cẩn Ngôn nắm lại đôi tay không yên phận của Diên Vĩ, lông mày nhíu chặt lại thành hình chữ ‘M’.
- Đã tróc da rồi, chùi nữa sẽ chảy máu đó, đi đến ghế sofa ngồi trước đi.
Diên Vĩ xách theo cái cặp nặng ình, như đứa bé ngoan ngoãn, nghe lời của anh, ra ghế sofa ngồi.
Cố Cẩn Ngôn đi đến tủ đồ lấy hộp cứu thương ra cho cô.
Một lúc sau, anh cầm theo hộp cứu thương đi đến, ngồi bên cạnh Diên Vĩ.
Ngón tay thon dài giữ lấy cằm của cô, kéo gương mặt trẻ con của cô lại gần anh hơn, bắt đầu tập trung rửa vết thương, thoa thuốc cho cô.
Cố Cẩn Ngôn vẫn cứ nhíu chặt lại, động tác thoa thuốc cho Diên Vĩ không có chút gì là nhẹ nhàng.
- Đau!! Đau---
Diên Vĩ đau đến run người, đôi mắt long lanh to bự của cô cũng đã ươn ướt nước.
- ... ... Chú nhẹ một chút.
Cố Cẩn Ngôn như có ẩn ý liếc Diên Vĩ một cái, gương mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng, đột nhiên hỏi cô một câu:
- Con đang quen ai hả?
Diên Vĩ ngẩn người ra, trả lời anh:
- Con không có.
- Nói thật với chú.
Sắc mặt của Cố Cẩn Ngôn, âm u vài phần.
Không biết là tại Diên Vĩ có bồ sớm, hay là tại anh cảm thấy cô nói dối!
- Con thật sự không có quen ai mà!
Diên Vĩ ngồi thẳng người.
- Đây vốn dĩ là sự thật mà!
Sao lại không tin cô chứ?!
Có được câu trả lời khẳng định của Diên Vĩ, đôi mắt lạnh lùng của Cố Cẩn Ngôn mới từ từ dịu lại, nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng, hỏi cô:
- Được, con không có quen ai, vậy con nói chú nghe, vết thương trên môi của con từ đâu mà đến, đừng có nói với chú là bị chó điên gì cắn nữa! Tư duy của chú không đơn giản như suy nghĩ của con đâu!
- Chú Cố, tư duy của con không cao sao?
- Đừng có đổi chủ đề!
- ... ... Dữ quá!
Diên Vĩ không dám giả vờ ngư ngơ nữa, nói ra sự thật.
- Bị thằng khốn kia cắn!
- Bạn học nam?
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày lại.
- ... ... Dạ.
Diên Vĩ gật đầu.
Sắc mặt của Cố Cẩn Ngôn lạnh đi vài phần, anh bỏ thuốc trên tay xuống, chỉ vào phía phòng vệ sinh.
- Súc miệng trước đi.
- Hả?
Diên Vĩ ngẩn người ra.
- Dùng nước súc miệng súc miệng đi!
Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng nhấn mạnh lần nữa, đôi mắt sâu thẵm đen lại như sắp có bão vậy.
Trong lòng của anh, đứa nhỏ này chẳng qua chỉ là đứa nhóc chưa lớn, nhưng không ngờ, giờ ở trong trường lại bắt đầu yêu đương rồi! Mà con, hôn nữa?
Vậy có tính là hôn không? Còn dám cắn môi của cô nữa chứ!! Cố Cẩn Ngôn có chút kích động muốn dạy dỗ đứa nhỏ này!
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng lại nổi lên cơn lửa vô hình, có cảm giác như bó rau tươi được mình nuôi dưỡng thật tốt lại bị con heo khác tới cướp mất vậy.
Rất rất rất không vui!!
Diên Vĩ ngoan ngoãn đi súc miệng.
Đi ra ngoài, cô nói với Cố Cẩn Ngôn đang ngồi trên ghế sofa:
- Có chuyện này, ngày mai cô giáo muốn chú đến trường một chuyến, nếu chú không có thời gian, thì không cần đi, con sẽ nói lại với cô giáo.
Diên Vĩ rất muốn anh không rảnh!
- Cô giáo muốn chú đến trường? Tại sao?
- ... ... Không biết nữa!
Diên Vĩ có chút chột dạ, xách cặp lên đi về phía cầu thang.
- Tần Diên Vĩ, có phải con lại gây ra chuyện gì ở trong trưởng không?!
- Không có ---
Diên Vĩ lớn tiếng trả lời. Sau đó ‘rầm rầm rầm---‘ chạy lên lầu.
Nhìn thấy gương mặt hết sức chột dạ của cô, không cần nghĩ, nhất định đứa nhỏ này lại gây ra chuyện rồi!
Xem ra ngày mai lại có một bãi rác cần anh hốt rồi!
Từ trung học, cho đến đại học vẫn cứ dọn dẹp cho cô, anh cũng đã sớm quen rồi mới phải!
Cố Cẩn Ngôn nhìn lấy chiếc cặp to đùng cô xách đi, nghi ngờ hỏi một câu:
- Đuôi Nhỏ, rốt cuộc trong cặp con đựng gì vậy?
- Sách!
Diên Vĩ trả lời, vẫn y như cũ.
Nhưng cô thật sự không có nói dối, trong cặp thật sự là đựng sách mà.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Hôm sau---
Cố Cẩn Ngôn đúng như đã hẹn xuất hiện trong phòng của cô chủ nhiệm.
Diên Vĩ cũng ở đó.
Cô y như ngươi đang đợi hỏi tội vậy, cúi sát đầu xuống, ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh Cố Cẩn Ngôn.
Cô chủ nhiệm đẩy máy tính đến trước mặt Cố Cẩn Ngôn.
- Anh Cố, nói thật, lên đại học mà yêu đương quen nhau đã là chuyện thường thấy rồi, nếu không phải có chuyện gì nghiêm trọng, chúng tôi cũng sẽ không làm phiền đến phụ huynh, nhưng chuyện hôm nay... ... Tôi cũng hi vọng bậc làm phụ huynh như anh có thể khuyên bảo con cái thật tốt, dù sao đây cũng là trường học, những chuyện nên chú ý, thì phải chú ý!
Quả nhiên, trong mắt của giáo viên, những hành động trong tấm ảnh, vốn dĩ đã là cảnh tưởng khởi động trước khi ân ái của đôi nam nữ!
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn dừng lại trên tấm hình trong máy tính, một tấm hình đầy sự ái muội, không ngừng lướt qua trước mặt anh, đôi mắt sâu thẵm của anh tối lại, cũng dần dần âm u theo những tấm ảnh lần lượt hiện ra.
Không khí xung quanh, âm u đến nỗi khiến người khác không thở được.
Diên Vĩ ngay cả thở mạnh chút cũng không dám.
Một lúc lâu ---
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Diên Vĩ đang cúi sát đầu đứng bên cạnh.
- Người trong tấm hình, là con sao?
Giọng nói của anh, trầm thấp, lạnh lùng.
Diên Vĩ nghe không được chút biểu cảm gì của anh.
- ... ... Dạ.
Diên Vĩ cắn cắn môi dưới, gật gật đầu.
- Có quan hệ gì với y?
Cố Cẩn Ngôn lại hỏi.
- Vốn dĩ con cũng không biết hắn, chỉ biết hắn tên Hoắc Thận.
Nghĩ đến thằng khốn đó, Diên Vĩ lại nhíu mày ghét bỏ.
- Với lại, con là bị hắn cưỡng bức đó, vốn dĩ con đâu có thích hắn, càng không muốn có hành động thân mật gì với hắn, con không bao giờ quen nhau yêu đương với thằng khốn này đâu!