Lát sau Lục Dung Nhan đã mang hai phần ăn sáng ra rồi đưa cho Lục Phù Tang:
- Một của con còn lại là của Tiểu Thận, hai đứa vừa đi vừa ăn nhé.
- Cảm ơn dì ạ.
Hoắc Thận bước nhanh lên trước rồi nhận lấy bữa sáng trên tay Lục Dung Nhan.
- Đi thôi!
Lục Phù Tang kéo Hoắc Thận ra cửa.
Y vẫn lễ phép chào vợ chồng nhà họ Lục trước:
- Chào chú dì ạ!
- Ừ! Đi đường cẩn thận nhé!
Lục Dung Nhan còn không quên dặn với theo, Lục Ngạn Diễm bên cạnh ngược lại vẫn im lặng không lên tiếng.
Lục Phù Tang kéo Hoắc Thận đi nhanh ra ngoài.
Cô đi trước còn Hoắc Thận theo ngay đằng sau.
Đến tận lúc này y mới có thời gian để ý cô nhóc trước mặt.
Trông cô khác hẳn bình thường, mớ tóc dài vẫn luôn thả ra giờ được cột thành đuôi ngựa, theo từng bước đi lắc qua lắc lại trông rất đáng yêu.
Hôm nay cô cũng không mặc quần áo bình thường mà là một bộ đồng phục học sinh kiểu thủy thủ!
Áo sơ mi trắng, bên trong là gi lê xám cổ chữ V, bên ngoài là áo vest có gắn huy hiệu trường trên tay trái. Phía dưới cô mặc một chiếc váy ngắn sẫm màu, chân đi tất đen dài và một đôi giày thể thao màu trắng.
Rất đơn giản nhưng lại cho người ta cảm giác căng tràn sức sống, cứ như cả người cô cũng phát sáng lên theo từng bước đi vậy!
Có lẽ đây mới là bộ dáng thật sự của cô, người ở Bách Hội Môn chỉ là một lúc sai lầm mà thôi!
Đúng lúc này Lục Phù Tang quay đầu lại, khuôn mặt trẻ con nở rộ nụ cười thanh xuân:
- Nhanh lên! Tôi muốn đến trường lắm rồi!
Nói xong cô kéo Hoắc Thận bước thật nhanh.
Cô xa trường lâu lắm rồi thế nên rất nhớ nơi đó!
Hoắc Thận hiểu tâm trạng của cô lúc này nên cũng để mặc cô lôi lên xe.
Lục Phù Tang chủ động đeo dây an toàn, Hoắc Thận thì đưa bữa sáng trên tay cho cô:
- Ăn đi, lát lại nguội đấy.
Lục Phù Tang liếc y rồi chỉ lấy một phần:
- Một phần là mẹ tôi đưa anh mà, anh ăn đi!
- Tôi ăn sáng rồi!
Hoắc Thận lại đẩy sang cho cô.
- Mình tôi đâu có ăn hết nhiều thế! Anh là đàn ông thì ăn hai phần bữa sáng cũng được mà, không phí quá! Bánh mì này ngon lắm đấy!
Lục Phù Tang mở túi lấy bánh ra nhưng Hoắc Thận vẫn thờ ơ, thế nên cô cầm chiếc bánh trên tay đưa đến gần miệng y:
- Nào, không tin anh thử một miếng là biết á!
- Không cần đâu!
Hoắc Thận từ chối.
Khuôn mặt theo bản năng quay sang bên cạnh.
Nhưng Lục Phù Tang không phải kẻ thấy khó khăn là lùi bước, cô càng để bánh sát gần mặt y hơn:
- Anh thử đi! Ăn một miếng thôi! Tôi chưa động vào đâu.
Y khẽ liếc cô một cái, cuối cùng không thay đổi được ý cô nên vẫn cắn một miếng bánh.
Quả nhiên hương vị đúng như cô nói, rất ngon.
Vừa mềm vừa thơm, ăn vào rất thích, đúng là không giống loại bánh mì bình thường.
- Thế nào? Ngon phải không?
Lục Phù Tang cười mong câu trả lời của y.
Rồi sau đó cô cúi đầu gặm một miếng ngay chỗ y vừa cắn.
Hoắc Thận nhìn cô, xong lại nhìn cái bánh bị cô gặm.
Cô lúc này như mới bừng tỉnh:
- Á! Tôi ăn nhầm rồi! Không sao, tôi không chê anh, nếu anh không thích thì ăn phần anh cầm đi nhé! Phần đấy còn sạch đó.
Hoắc Thận nhìn cô một cách kỳ lạ rồi giơ tay lấy cái bánh đã bị cả hai ăn mất một nửa, sau đó đưa phần trên tay cho cô:
- Tôi ăn cái này, ít một chút cũng được!
Nói xong y cũng không kiêng dè gì mà cắn ngay chỗ Lục Phù Tang vừa gặm một miếng xong.
Cô trộm liếc y, thấy y không chê mình thì trong lòng khó nén cảm giác vui sướng, tựa như trái tim được phủ mật ngọt vậy.
Giờ cô mới vui vẻ ăn xong bữa sáng của mình!
- Đúng rồi, hôm qua anh bảo sắp về quân doanh? Đó là chỗ nào thế?
Thật ra cô đã muốn hỏi chuyện này lâu rồi.
- Có chuyện gì à?
Hoắc Thận quay sang nhìn cô.
- Anh nói đi!
- Chiến đội đặc biệt số mười bảy!
- Không phải ở ngay ngoại thành à?
- Cô biết à?
Hoắc Thận cũng giật mình.
Lục Phù Tang đắc ý vênh mặt lên:
- Sao tôi không biết được chứ? Tôi còn biết nhiều lắm! Bác cả tôi ở quân khu ngay ngoại thành mà.
Đúng, suýt nữa thì Hoắc Thận quên mất mối quan hệ này rồi!
Y nhướng mày, không nói tiếp chuyện này nữa:
- Ăn xong chưa? Xong thì tôi đưa cô đi học.
- Xong rồi!
Lục Phù Tang lau vụn bánh trên khóe miệng:
- Đi thôi!
...
Nửa tiếng sau.
Chiếc xe màu đen dừng trong bãi đỗ xe của trường học.
- Cần tôi vào nói chuyện với chủ nhiệm của cô không? Hoắc Thận vẫn nhớ chuyện cô nói lúc trước.
- Không cần, không cần đâu!
Lục Phù Tang vội xua tay:
- Tôi đùa anh đấy, chủ nhiệm của tôi đúng là Diệt Tuyệt sư thái nhưng không vô nhân tính đến mức ấy đâu.
Cô nói xong thì cởi dây đai an toàn ra.
- Tôi vào đây!
Lúc cô mở cửa ra lại đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng nên quay đầu hỏi:
- Đúng rồi, quên không hỏi số điện thoại của anh là bao nhiêu thế?
- Hử?
Hoắc Thận nhướng mày.
- Di động ấy! Đừng nói với tôi trong quân đội không cho dùng di động nhé!
Dứt lời cô lấy điện thoại của mình ra, chuẩn bị ghi lại số của y.
Hoắc Thận nhìn cô rồi với lấy điện thoại, tự ấn một dãy số, nhấn gọi đi. Rất nhanh điện thoại trong túi áo y vang lên tiếng chuông báo. Sau đó y tắt máy rồi đưa trả cho Lục Phù Tang:
- Chưa chắc đã gọi được đâu. Nếu không gọi được hoặc không có ai nghe thì có thể tôi đang có việc bận, có gì cần có thể gửi tin nhắn cho tôi, khi nào đọc được tôi sẽ nhắn lại cho cô.
- Được!
Lục Phù Tang vui vẻ cất điện thoại vào túi:
- Thế có gì tôi sẽ gọi cho anh nhé!
Nói xong cô mở cửa xuống xe.
Nhưng không ngờ vừa xuống xe đã thấy được Du Thần dạo gần đây không gặp, nam thần mà cô vẫn nhớ mãi không quên.