Mục lục
Truyện không tên số 36
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4280

Lâu Tư Trầm đen mặt đóng máy tính lại rồi xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.

- Tôi ra ngoài một chút!

Tiết Bình thấy thế thì càng hoảng hốt, anh ta vội bước tới ngăn cản.
- Thiếu gia ngài đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn!

- Bảo thư ký Lý vào chuẩn bị đồ cho tôi thay đi.

Lâu Tư Trầm làm như không nghe thấy lời của Tiết Bình mà phân phó anh ta.

- Thiếu gia, tình trạng bây giờ của ngài không thể ra ngoài được đâu! Ngài đang làm khó tôi đấy à? Nếu bác sỹ Lục về mà biết tôi để ngài ra ngoài, chẳng phải anh ấy sẽ lột da tôi sao?
Tiết Bình tỏ vẻ đau khổ van xin Lâu Tư Trầm.

Lâu Tư Trầm híp mắt lại nhìn Tiết Bình với ánh mắt sắc lẹm.
- Rốt cuộc tôi là thiếu gia của cậu hay là Lục Ngạn Diễm thế hả?

-Tất nhiên là ngài rồi! Nhưng bác sỹ Lục cũng vì sức khỏe của ngài mà! Hơn nữa lúc bác sỹ Lục trở nên biến thái, hung ác thì...

Tiết Bình nói tới đây thì sợ tới mức run rẩy, không dám nói tiếp nữa.

Lục Ngạn Diễm là một bác sỹ nhưng tuyệt đối là bác sỹ biến thái nữa. Bề ngoài là bác sỹ của khoa giải phẫu thần kinh không chút tiếng tăm của bệnh viện Phụ Nhân, nhưng thực ra anh ta là một bác sỹ quái đản, biến thái. Cách cứu người kỳ lạ khỏi phải bàn, mấy trò chỉnh người thật khiến người ta phát điên lên luôn. Ngay cả Tiết Bình còn không nhớ nổi số lần bị biến thành chuột bạch của anh ta nữa. Cảm giác đau đớn đó như mới ngày hôm qua, ấn tượng sâu sắc, suốt đời khó quên!

Sao anh dám khiêu chiến dâm uy của tên biến thái Lục Ngạn Diễm kia chứ?

Lúc này thư ký Lý đặt quần áo của Lâu Tư Trầm trên tủ đầu giường rồi ra khỏi phòng bệnh.

Lâu Tư Trầm vừa thay đồ vừa nghe Tiết Bình cằn nhằn bên tai hắn.
- Thiếu gia à, tuy rằng thiếu phu nhân quan trọng nhưng sức khỏe ngài càng quan trọng hơn! Giờ mà ngài ra ngoài thì vết thương sẽ bị rách ra mất...

- Tiết Bình!
Lâu Tư Trầm lạnh lùng gọi Tiết Bình lại.

-...

- Cậu mà còn lải nhải thêm một câu nữa thì tôi sẽ ném cậu cho cá mập ăn đấy! Không tin thì cậu cứ thử xem!!

Tiết Bình tủi thân cúi thấp đầu, không dám nói thêm lời nào.

...

Trong lúc đó, Mộ Sở ngồi chờ ở ngoài cửa phòng khách sạn có phần mệt mỏi, sau đó cô liền gối đầu trên balo nằm ngủ.

Lúc Lâu Tư Trầm tới thì Mộ Sở đang cuộn mình nằm ngủ dưới sàn.

Mấy ngày đầu đông lạnh run người, sàn nhà càng lạnh như băng, không biết sao Mộ Sở có thể ngủ được nữa.

Vẻ mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm có phần khó coi.

Chẳng phải thư ký Lâm biết Mộ Sở ở đây sao? Sao lại không lấy chăn cho cô ấy vậy?

- Tần Mộ Sở —

Lâu Tư Trầm nhíu mày rồi dùng chân chọt Tần Mộ Sở đang ngủ say trên đất.

Tần Mộ Sở không có phản ứng.

Hắn đành phải ngồi xổm xuống.
- Tần Mộ Sở thức dậy đi!

Đoạn hắn vỗ nhẹ lên gò má trắng bệt của cô, hắn nhíu mày nghĩ mặt cô lạnh quá.

Lúc này Tần Mộ Sở mới tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng quen thuộc của Lâu Tư Trầm.

Trong phút chốc cô tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Sau đó cô ngồi bật, hỏi:
- Rốt cuộc anh cũng về rồi à?

Bởi vì Mộ Sở buồn ngủ quá nên mí mắt nhấc không nổi.

Mà Lâu Tư Trầm ngồi xổm xuống rồi nhìn thẳng vào cô với ánh mắt thâm trầm.

Hắn nhíu mày lại, mới hơn mười ngày không gặp, hình như cô đã ốm đi nhiều.

Mộ Sở bị hắn nhìn như vậy thì trái tim cô run lên, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

Mộ Sở cứ tưởng Lâu Tư Trầm ói gì đó nhưng cuối cùng hắn lại im lặng không nói lời nào mà đứng dậy.

Mộ Sở vội ôm lấy balo ở dưới đất lên rồi đuổi theo hắn, trông như cô sợ hắn sẽ chặn mình ở ngoài cửa vậy.

Lâu Tư Trầm quét vân tay trên cửa rồi ném chìa khóa lên ghế dài trong phòng khách. Sau đó anh không để ý tới Mộ Sở ở đằng sau mà bước thẳng vào phòng ngủ.

Mộ Sở ôm balo bước theo hắn, đoạn ló đầu ra hỏi:
- Vết thương của anh lành chưa vậy?

- Tôi vẫn chưa chết được!

Lâu Tư Trầm trả lời một cách hờ hững rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.

-...

Mộ Sở nghe vậy thì lè lưỡi rồi đi theo hắn.

Lúc Lâu Tư Trầm đang cởi áo khoác thì trông thấy Tần Mộ Sở bước vào, nhưng hắn vẫn không ngừng lại mà chỉ nhíu mày hỏi:
- Tôi đang thay đồ, cô cũng tính vào nhìn tôi thay à?

Mộ Sở đỏ hết cả mặt, cô ngoan ngoãn xoay người đi.

- Anh cứ thay tiếp đi, tôi không nhìn lén đâu.

Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô với ánh mắt thâm trầm rồi treo áo khoác vào trong tủ.
- Xoay người lại đi!

Mộ Sở nghe vậy mới xoay người lại, nhìn hắn.

Lâu Tư Trầm nới lỏng cà-vạt trên cổ rồi nhíu mày hỏi:
- Cô tìm tôi làm gì?

- Tôi...

Làm gì hả?

Mộ Sở cũng đâu thể nói tìm hắn để sinh con đâu nhỉ?

Mộ Sở xoắn xuýt cắn môi hồi lâu rồi mới nói:
- Cũng không có gì, tôi chỉ muốn xem vết thương của anh lành hay chưa thôi.

- Thế thôi à?
Lâu Tư Trầm nhướng mày lên.

- Còn nữa, tôi muốn anh có về bệnh viện hay không thôi. Dù sao anh cũng là thầy hướng dẫn của tôi nắm giữ điểm số của tôi mà!

Lâu Tư Trầm nhíu mày nhìn cô đăm đăm.
- Chỉ hai chuyện này thôi à?

- ... Ách, đúng vậy.

Mộ Sở không dám là còn có chuyện khác nữa.

Tần Mộ Sở nhìn thấy ánh mắt thâm trầm, sắc bén của Lâu Tư Trầm thì chột dạ nhìn sang chỗ khác, cô sợ hắn sẽ nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Lâu Tư Trầm nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu.
- Tôi cho cô thêm một cơ hội nói thật nữa đấy!

Rõ ràng hắn cũng không tin lời cô nói.

- ...

Tim Mộ Sở chợt hẫng một nhịp,

- Nếu cô không chịu nói thật thì đi đi...

Lâu Tư Trầm nói xong thì chỉ tay về phía cửa phòng thay đồ một cách lạnh lùng.

Mộ Sở tin hắn nói được thì sẽ làm được.

- Chuyện lần trước anh nói vẫn còn tính chứ?

Mộ Sở bỗng dưng hỏi một câu như thế.

Dường như Lâu Tư Trầm đơ ra khi nghe cô hỏi như vậy, anh sững người hỏi lại:
- Chuyện gì?

- Anh nói...
Mộ Sở cắn môi, gò má ửng hồng lộ vẻ xấu hổ. Cô do dự một lát rồi dồn hết can đảm nói ra:
- Thì anh bảo để tôi tới đây ở chung với anh đó! Giờ còn tính không?

-...

Lâu Tư Trầm không ngờ được Mộ Sở lại đột ngột nói như thế.

Đoạn hắn nhìn chằm chằm vào Mộ Sở với ánh mắt đang nhìn quái vật.

Mộ Sở bị hắn nhìn chằm chằm tới mất tự nhiên, hai má đỏ bừng lên. Ánh mắt hắn vừa kì lạ vừa sắc bén, như thế muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

Hắn càng như thế thì trong lòng cô càng sợ hãi...

Tần Mộ Sở bị hắn nhìn chằm chằm như thế thì có cảm giác khô miệng, cô căng thẳng liếm môi dưới rồi nói:
- Ách .. nếu không thì anh ... anh cứ xem như tôi chưa nói gì hết nhé. Trong phòng có nước không? Tôi hơi khát.

Mộ Sở nói xong thì xoay người toan rời khỏi đây.

- Đứng lại!

Lâu Tư Trầm chợt gọi cô lại.

-...

Mộ Sở nghe thấy thì dừng bước rồi quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ vô tội.

Lâu Tư Trầm híp mắt nhìn cô hệt như một con sư tử nguy hiểm.
- Tần Mộ Sở, bây giờ cô đang chơi trò gì với tôi vậy hả?

- ...Nào có.

Lâu Tư Trầm cười khẩy một tiếng, sau đó hắn bước lại gần cô rồi nhướng mày hỏi:
- Cố Cẩn Ngôn không thỏa mãn được nhu cầu sinh lý của cô à?

Mộ Sở nhíu mày đáp lại:
- Quan hệ giữa tôi và Cẩn Ngôn không phải như anh nói đâu!

- Cẩn Ngôn? Gọi thân thiết tới thế luôn! Có điều bây giờ tôi chẳng có hứng biết hai người có quan hệ thế nào đâu.

Lâu Tư Trầm nói xong thì đứng thẳng người, đút tay vào túi quần rồi hất cằm nhìn cô với vẻ kiêu ngạo.
- Giờ tôi không có tìm bạn tình! Nếu cô không có chỗ ngủ thì cứ nằm trước cửa nhà tôi đi nhé!

Nói xong, hắn đi vòng qua Mộ Sở, bước ra phỏng khách.

Mộ Sở tức tới phồng mang trợn má lên.

Cô đã nói thẳng như thế rồi, không ngờ người đàn ông này lại kiêu ngạo như thế!

Mộ Sở thấy hơi bực bội rồi đấy!

Sau đó cô đành phải đi theo hắn ra phòng khách.

Nào ngờ, Lâu Tư Trầm vừa thấy cô đi ra thì ra lệnh đuổi khách:
- Tới tận giờ này mà cô vẫn không chịu về nhà sao?

Hắn nói xong thì chỉ về phía cửa phòng đang mở, ý bảo Tần Mộ Sở có thể đi được rồi.

-...

- Chủ nhiệm Lâu à, vết thương của anh không sao thật đấy à?

Tần Mộ Sở ngó lơ lời nói của hắn, cô đổi đề tài hỏi hắn.

Lâu Tư Trầm vào bếp mở tủ lạnh lấy nước suối ra, hắn chưa kịp vặn nắp thì bị Mộ Sở giành lấy. Đoạn cô mỉm cười nói:
- Dạ dày anh không tốt lắm, trên người lại có vết thương nên anh phải kiêng cử, không được uống lạnh. Để tôi lấy nước ấm cho anh nhé!

Nói xong, cô liền lấy ly đi tới bình nóng lạnh.

- Tần Mộ Sở, có phải cô bị ma nhập rồi không đấy?

-...

Mộ Sở cạn lời luôn rồi.

- Anh bị ma nhập thì có!

Mộ Sở vặc lại.

Lâu Tư Trầm nắm lấy cằm Mộ Sở, sức của ngón tay rất mạnh khiến cho mặt của cô vặn vẹo, anh bắt cô nhìn mình rồi hỏi:
- Cô đang thiếu tiền à? Hay là Cố Cẩn Ngôn lơ cô?

Lâu Tư Trầm cảm thấy mọi hành động của cô gái này hôm nay vô cùng bất thường. Rõ ràng cô đang cố gắng lấy lòng hắn!

Nhưng vì cái gì chứ?

Cô thiếu tiền sao? cho nên muốn moi một mớ từ hắn sao?

Lâu Tư Trầm nhớ lại chuyện của sáu năm trước, trừ chuyện này ra thì hắn không thể nghĩ ra mấy lý do khác.

- Cô thiếu bao nhiêu thì nói đại ra đi!

Lâu Tư Trầm thả Mộ Sở ra rồi lấy một tờ chi phiếu từ trong ví ra, đoạn nhíu mày hỏi cô.

Mộ Sở cắn môi nhìn hắn hồi lâu rồi đáp:
-... Tôi không thiếu tiền.

Mặt cô hơi tái, ánh mắt cũng u ám hơn nhiều.

Quả nhiên trong mắt hắn, cô là đứa con gái có thể bán thân chỉ vì tiền!

Mộ Sở pha trà xong thì để trên tủ cạnh đấy, cô nói:
- Anh nghỉ ngơi đi, tôi về đây...

Mộ Sở nói xong thì lách qua hắn mà đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK