Diệp Lâm Phong nghe thấy hết những lời mà Vương Di vừa nói, đoạn cô ta xoay người lại, rồi cười một cách kiêu căng:
- Anh rể tôi muốn chọn tôi thì mấy người ghen tị à? Mà mấy người lau nước miếng buồn nôn ở khóe miệng đi! Bộ bình thường mấy người không lấy gương ra tự ngắm mình sao? Anh rể tôi sao có thể chú ý tới thứ như mấy người kia chứ? Đừng suốt ngày nằm mơ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa!!
- ... Cô!!
Vương Di tức tới đỏ cả mặt, cô vỗ bàn rồi nói:
- Diệp Lâm Phong, cô đừng ỷ bản thân là cháu của viện trưởng Trình thì có thể kiêu căng như thế nhé!
- Đúng đó! Dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp mà, cô nói chuyện cũng hơi khó nghe đấy!
Lục Dung Nhan không nhịn được nói chen vào.
Diệp Lâm Phong vẫn ra vẻ đắc ý.
- Tôi cứ kiêu căng đó thì sao? Cô có thể làm gì được tôi hả? Đánh tôi à?
Vương Di tức tối. Cô suýt chút nữa lao tới đánh người rồi, may mà Tần Mộ Sở kịp thời cản lại rồi nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai cô:
- Xúc động là ma quỷ! Hôm nay chúng ta đánh cô ta thì hôm sau chỉ tiêu thực tập cũng mất luôn đấy! Sao có thể vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn được kia chứ?
Lời Tần Mộ Sở nói rất có lý.
Vương Di cũng không phải là người không biết lý lẽ. Cô nghe Tần Mộ Sở nói như vậy thì cũng đành nhịn cục tức xuống, đoạn cô cầm lấy bệnh án trên bàn rồi đi ra khỏi phòng với vẻ tức giận. Trước khi đi, cô liếc Diệp Lâm Phong một cái.
- Đắc ý thì ngon lắm à, chẳng qua chỉ là thứ bình hoa dựa vào quan hệ mà thôi! Sau này có chuyện gì thì cô cố mà chịu đi!
- ...
Cuối cùng trận cãi nhau trong phòng cũng dịu lại khi Vương Di rời khỏi đây.
Lúc trưa bỗng có vài ca cấp cứu do tai nạn xe cô, Tần Mộ Sở bận tới mức chẳng ngơi tay, mãi tới xế chiều mới thư thả được một chút.
Sau đó cô ôm laptop và vài quyển bệnh án đứng chờ thang máy, chuẩn bị về văn phòng.
Trong đầu cô vẫn đang nghĩ tới triệu chứng của bệnh nhân kia thì bỗng “ting~” một tiếng, cửa thang đột ngột mở ra.
Tần Mộ Sở vừa định bước vào thì trông thấy hai người đang đứng bên trong. Cô lập tức cứng đờ cả người ra, hai chân nặng như chì đứng yên tại chỗ, không thể cử động nổi.
Người bên trong không ai khác chính là...
Lâu Tư Trầm!!
Tần Mộ Sở vừa khiếp sợ lại ngạc nhiên, cô còn tưởng bản thân đã nhìn lầm rồi chứ!
Hắn khoác một chiếc áo blouse trắng tinh, bên trong là áo sơ mi sẫm màu phẳng phiu, dáng người cao ngất, đứng thẳng nơi đó.
Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa kính hắt lên gương mặt đẹp trai không tỳ vết của hắn, như thể dát một vầng sáng vàng nhạt lên người hắn ta.
Lâu Tư Trầm đứng trong vầng sáng ấy tản ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, cao quý giống như bậc vương giả đứng trên tất cả mọi người, khiến cho người ta chỉ có thế ngắm nhìn chứ không thể chạm vào được.
Lúc này Lâu Tư Trầm đang thì thầm to nhỏ với cô gái bên cạnh hắn, môi mỏng vẫn mỉm cười.
Tần Mộ Sở mới chú ý tới cô gái đứng cạnh hắn. Người nọ chính là Trình Huyên Oánh, cháu gái của viện trưởng Trình!
Trông hai người họ vô cùng thân thiết.
Tần Mộ Sở sững ra, trong đầu lại nhớ tới lời nói lúc trưa của Vương Di...
Thì ra chủ nhiệm khoa đẹp trai tới mức người thân căm ghét, chồng chưa cưới của Trình Huyên Oánh...
Lại chính là hắn!
Sao thế giới này nhỏ đến thế! Thiếu gì nơi để gặp lại kia chứ...
Cảnh tượng thân thiết này đập sâu vào mắt cô có phần chướng mắt.
May mà lúc đó thang máy đã tự động đóng lại, còn cô thì vẫn chưa kịp bước vào!
Cô nên cảm thấy may mắn!
Đoạn Tần Mộ Sở thở hắt ra, sau đó cô mới phát hiện bàn tay ôm laptop đã ướt dẫm mồ hôi.
Nhưng cô chưa kịp rời khỏi đấy thì một giây sau, cửa thang máy lại “ting~” một tiếng rồi mở ra.