Lưu Tinh Trì là người rất cởi mở, dù sống trong vòng xoáy quyền lực như bên cạnh Lục Hạo Đình, anh ta vẫn giữ vững bản tâm, chưa từng bị vinh hoa phú quý làm mờ mắt, luôn sống một cách đơn giản, an yên theo cách của mình.
Kể từ khi có bạn gái, anh ta mới bắt đầu để tâm đến tiền tài một chút, đơn giản chỉ vì muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.
Gần gũi với những người như Lục Hạo Đình hay Cố Vân Tịch đúng là một lợi thế, Lạc Vũ Vi cũng nghĩ như vậy.
Không thể phủ nhận rằng cô không bằng họ, đó là sự thật, nhưng cô không vì thế mà oán trời trách đất. Cô tận mắt chứng kiến Lục Hạo Đình, Diệp Phồn cùng những người xung quanh đối xử với Lưu Tinh Trì tốt như thế nào. Cô nghĩ, mình nên biết tận dụng cơ hội này để học hỏi, trưởng thành hơn.
Y học là một ngành đặc thù, cô nghĩ nếu sau này bản thân có thể đạt được chút danh tiếng trong ngành, thì trong vòng bạn bè ấy, cô cũng sẽ có được một vị trí xứng đáng, thế là đủ rồi.
Lưu Tinh Trì nghiêm túc hỏi: “Em thật sự nghĩ vậy sao?”
Lạc Vũ Vi gật đầu: “Dĩ nhiên rồi! Đây là cơ hội tốt hiếm có, người khác có muốn cũng không có được. Với người học y mà nói, nếu có thể gặp được một người thầy giỏi để dẫn dắt, thì dù là sinh viên trường danh tiếng cũng sẽ tranh giành nhau cơ hội ấy. Cơ hội như thế, em nhất định không bỏ qua đâu.”
Lưu Tinh Trì bật cười: “Đã vậy thì cứ học đi, chúng ta còn trẻ, cố gắng một chút cũng không sao. Chỉ cần đừng để bản thân mệt quá là được.”
Lạc Vũ Vi mỉm cười: “Yên tâm, em lớn rồi mà, chút chuyện nhỏ này em lo được. Điều em lo lắng nhất là Diêu Văn Tích đó, anh phải cẩn thận. Thật ra Tần Mạc không xấu, bản thân cậu ta cũng có phần khó chịu với mẹ mình. Nhưng nếu Diêu Văn Tích lợi dụng Tần Mạc làm chuyện gì đó, anh nhất định phải đề phòng.”
Lưu Tinh Trì nhướng mày, vòng tay ôm cô từ phía sau, khẽ cười: “Quan tâm anh dữ vậy à? Chẳng lẽ bắt đầu xem anh là… chồng rồi hả?”
Lạc Vũ Vi đỏ mặt: “Em đã dọn tới đây ở rồi, anh nói xem, em coi anh là gì?”
Lưu Tinh Trì vui đến mức không giấu nổi, kéo cô xoay người lại ôm chặt vào lòng: “Vậy là em chuẩn bị xong rồi hả? Sẵn sàng lấy anh rồi đúng không?”
Lạc Vũ Vi ngập ngừng một chút, rồi dịu dàng nói: “Em chưa bao giờ nghĩ sẽ không lấy anh. Từ lúc quyết định đến đây ở cùng anh, em đã xác định là sẽ gả cho anh rồi.”
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống trong cô đơn. Biết rõ Diêu Văn Tích là người nguy hiểm, nên luôn phải dè chừng, phòng bị. Lần đầu tiên trong đời, cô gặp được một người đối xử tốt với mình vô điều kiện, không cần hồi đáp. Cảm giác ấy khiến cô thấy vô cùng bình yên.
Cô cũng chỉ là một cô gái mới ngoài hai mươi, ai mà không mong có người yêu thương, bảo vệ mình?
Lúc còn ở Tần gia, cô luôn phải sống vì Tần Mạc. Mãi đến khi bệnh cậu ta khỏi, cô mới được rời đi, nhưng Diêu Văn Tích vẫn không buông tha, vẫn muốn khống chế cô.
Lúc ấy, cô gần như không biết mình đã vượt qua được bằng cách nào.
Cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, chẳng có ai bên cạnh, trong khi Diêu Văn Tích lại là phu nhân của quan chức cấp cao tỉnh Giang Nam, còn là đại tiểu thư Diêu gia. Cái cảm giác sợ hãi và uất ức ấy, ai chưa trải qua sẽ mãi mãi không hiểu được.
Chính lúc cô sắp gục ngã, Lưu Tinh Trì đã xuất hiện và giúp cô.
Từ khi gặp anh, cuộc sống của cô cuối cùng cũng yên ổn. Bây giờ đối mặt với Diêu Văn Tích, cô không còn sợ nữa, thậm chí còn có dũng khí phản bác lại.
Tất cả là nhờ Lưu Tinh Trì.
Dù là về vật chất hay sự an toàn trong lòng, anh đều mang đến cho cô đầy đủ. Không lấy anh, thì còn có thể lấy ai?
Lưu Tinh Trì mừng đến mức nói không nên lời.
Lạc Vũ Vi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng… em vẫn còn một điều lăn tăn, chưa nghĩ thông, không biết nên làm sao nữa.”
“Lăn tăn gì? Nói anh nghe đi, anh giúp em giải quyết.”
Lạc Vũ Vi mỉm cười: “Anh đừng căng thẳng, không phải chuyện lớn gì. Chỉ là… nếu bây giờ chúng ta kết hôn rồi, thì có nên sinh con luôn không? Giờ Vân Tịch với đại ca đều không ở đây, anh thì lại bận tối mặt, thời gian đâu mà chăm con?”
“Em thì thật sự muốn học tiếp, học cho đàng hoàng, chắc cũng mất hai ba năm nữa. Nếu sinh con lúc này, thì ai chăm? Không lẽ lại để em vừa học vừa chăm con? Mà nếu đợi vài năm nữa mới sinh, thì lúc ấy em cũng đâu còn trẻ. Bây giờ sinh thì hợp lý nhất, chứ chờ tới lúc học xong, bắt đầu gây dựng sự nghiệp, lại nghỉ để sinh con, chắc em sốt ruột chết mất!”
Gặp đúng người, thật ra sinh con sớm cũng không tệ. Một là sức khỏe hồi phục nhanh, hai là khi con lớn, bản thân vẫn còn trẻ, đang độ tuổi phấn đấu cho sự nghiệp.
Cố Vân Tịch còn nhỏ hơn cô, vậy mà đã kết hôn rồi, chắc cũng sắp có con. Còn như Đường Cẩm, vì trước kia lỡ lỡ làng làng với Diệp Phồn nên mới phải một mình nuôi con cực khổ. Nếu sớm kết hôn thì giờ con cũng đã lớn, Đường Cẩm còn trẻ, vừa hay có thể toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp, biết bao nhiêu lợi thế!
Lạc Vũ Vi cũng muốn vậy, nhưng thời điểm hiện tại của cô lại khá khó xử.
Lưu Tinh Trì vui đến mức như sắp bay lên trời, cô gái này đã nghĩ đến cuộc sống sau hôn nhân với anh ta, còn chấp nhận sinh con cho anh ta nữa?
Tuyệt vời quá rồi!
“Không sao cả! Em đừng lăn tăn nữa. Nếu em muốn sau khi học xong có thể toàn tâm toàn ý làm việc, vậy thì sinh con ngay bây giờ luôn đi. Phụ nữ trẻ sinh con, hồi phục dáng nhanh mà!”
“Em muốn thi cao học, cũng đâu phải ngày một ngày hai là thi được. Trước tiên còn phải học, chuẩn bị các thứ. Thời gian mang thai và mấy tháng đầu sau sinh, em có thể tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi từ từ học lại. Sau khi ổn định thì đi thi, rồi đi học.”
“Con cái thì em không phải lo, anh lo hết! Đến lúc đó chắc đại ca với Vân Tịch cũng về rồi, anh sẽ có thời gian lo cho con.”
“Nếu đại ca chưa về thì lúc em đi học, anh đưa con về Lục gia.Đại ca với Vân Tịch đi hết rồi, Lục gia cũng chẳng còn trẻ con, ông bà nội cũng rảnh rỗi, có thể giúp trông con.”
Lạc Vũ Vi nhíu mày:
“Lục gia? Như vậy có ổn không? Ông bà nội Lục...”
Thân phận hai người đó cao quý như thế, cô thật không dám nghĩ đến chuyện để họ trông con giúp mình.
“Ôi dào, không phải như em nghĩ đâu.” Lưu Tinh Trì giải thích: “Người giúp việc ở Lục gia đều làm việc mấy chục năm rồi, ai nấy đều rất đáng tin, anh cực kỳ yên tâm.”
“Giờ đại không có ở nhà, nhiều việc trong Lục gia đều do anh xử lý. Anh cũng hay phải đến đó, nên sau này em cứ đi học, con cứ để anh chăm. Có người giúp việc hỗ trợ thì không sao hết.”
“Tóm lại là: em cứ yên tâm học hành, con cái để anh lo. Đảm bảo không ảnh hưởng đến công việc của em, chịu không?”
“Với lại, học cao học cũng không phải ngày nào cũng bận mà. Đến lúc đó anh tìm một căn hộ gần trường em, đưa con qua đó luôn, thế là xong!”