Cố Vân Tịch nghiêng đầu, mỉm cười nhìn chằm chằm bà ta: “Những gì tôi biết, còn nhiều hơn bà tưởng đấy!”
Cố Băng Nhan chết lặng!
Từ trước đến nay, việc nắm rõ quá khứ của Cố Vân Tịch luôn là con át chủ bài mà bà ta tự hào nhất. Bà ta luôn tin rằng, chỉ có mình mới biết hết mọi thứ về Cố Vân Tịch, ai mà ngờ, hôm nay Cố Vân Tịch lại nói ra câu đó?
Không thể nào!
Từ nhỏ đến lớn, không để lộ bất kỳ dấu vết nào, làm sao cô ta có thể biết được chứ?
Thấy dáng vẻ sửng sốt của bà ta, Cố Vân Tịch bật cười: “Sao vậy? Tôi không phải con gái An gia, vậy thì… ‘ông ngoại’ của tôi, đương nhiên cũng không phải người thân của tôi rồi. Tôi biết được vài chuyện, chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
Những lời ẩn ý này khiến Cố Băng Nhan sốt ruột đến phát điên, nóng nảy hỏi dồn: “Rốt cuộc mày còn biết những gì?”
Cố Vân Tịch cười nhẹ: “Những gì nên biết thì tôi biết rồi, mà những gì không nên biết… tôi cũng biết nốt.”
“Nói rõ đi!” Cố Băng Nhan gào lên.
Đúng lúc đó, cơn đau lại quặn lên trong cơ thể Cố Vân Tịch, khiến cô không nhịn nổi mà gập người xuống. Lục Hạo Đình thấy vậy, lập tức bước tới bế cô lên, đặt cô lại lên giường bệnh.
“Em sao rồi? Rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Khuôn mặt Cố Vân Tịch tái nhợt vì đau đớn, cô ngước mắt nhìn anh: “Chuyện về ‘ông ngoại’ em, anh vẫn luôn biết đúng không?”
Lục Hạo Đình khựng lại, còn chưa kịp trả lời, thì Cố Vân Tịch đã ngửa đầu cười, nhìn anh trìu mến: “Anh Hạo Đình, từ nhỏ đến giờ, dường như chỉ có anh là thật lòng tốt với em. Anh đưa em về nhà được không? Em muốn tĩnh dưỡng lại… Anh từng nói, sẽ cưới em mà.”
Cố Vân Tịch như thế này khiến anh vừa vui mừng, vừa đau lòng.
“Được, anh đưa em về…”
Nhưng khi thấy máu vẫn không ngừng thấm đỏ chiếc váy trắng của cô, anh lo lắng: “Anh gọi bác sĩ…”
“Không cần!” Cố Vân Tịch đưa tay ngăn lại: “Em tự lo được. Trong bệnh viện này, người của Cố Băng Nhan đã cài khắp nơi, ở lại chẳng có ích gì. Về nhà đi… về chỗ anh trai em.”
“Được!” Lục Hạo Đình lập tức bế cô rời khỏi đó.
Ngay lúc ấy, người phụ nữ bị mọi người quên lãng nãy giờ – Hàn Nguyệt – bỗng gào lên giận dữ: “Lục Hạo Đình! Con không thấy mẹ đang ở đây sao? Mẹ không đồng ý cho con cưới cái thứ đàn bà kia!”
“Lúc trước Thẩm Hương Lan phản đối, con nói bà ta chỉ là mẹ kế. Còn mẹ thì sao? Mẹ là mẹ ruột của con! Loại đàn bà nhơ nhớp như thế mà cũng đòi cưới? Hàn gia không chấp nhận sự sỉ nhục này!”
Lục Hạo Đình quay đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Còn trẻ, xinh đẹp, lạnh lùng kiêu ngạo như băng tuyết. Một vẻ đẹp quý tộc, nhưng… đầy ngạo mạn.
Đây chính là mẹ ruột anh, Hàn Nguyệt, công chúa nhỏ năm xưa của nhà họ Hàn. Từ nhỏ được cưng chiều hết mực, mang theo sính lễ nhiều không đếm xuể gả vào Lục gia, cũng chính là bàn tay đưa Hàn gia vươn lên đỉnh cao.
Nhưng rồi thì sao?
Bà ta chê bai ba anh – Lục Thanh Bác – bất tài, chê Lục gia nghèo hèn, nói mình lấy phải người không xứng đáng.
Bà ta xem thường lối sống tiết kiệm, kỷ luật nghiêm ngặt của Lục gia. Không chỉ đòi chi tiêu xa xỉ, mà đến cả chuyện tiêu tiền của bản thân cũng không cho ai can thiệp.
Lục gia quyền thế không thiếu nhưng gia phong cực nghiêm. Vì dòng họ không có ai giỏi kinh doanh, nên tổ phụ của họ không cho phép ai kiếm tiền bằng cách luồn lách luật pháp.
Ông cụ tin rằng: chỉ cần giữ vững quyền lực, Lục gia không sụp, thì kiếm tiền rất dễ. Hễ có người trẻ nào có năng lực kinh doanh, ông sẽ hết lòng ủng hộ vì có quan hệ Lục gia, kinh doanh chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nên ông kiên nhẫn chờ đám con cháu trưởng thành.
Hàn Nguyệt là con gái muộn của ông cụ Hàn, được cưng chiều đến tận trời. Khi gả đi, lễ cưới sang trọng đến chấn động cả giới thượng lưu. Sau khi ông bà ngoại mất, trong nhà không ai đủ tư cách ràng buộc bà ta nữa. Mọi sính lễ đều do bà ta giữ, và từ đó chi tiêu càng không có giới hạn.
Vào Lục gia, bà ta thuê tới mười người hầu chỉ để phục vụ riêng, từ stylist, chuyên gia trang điểm, phối đồ, làm đẹp, chăm sóc da… tạo thành cả một đội ngũ mười sáu người chuyên trách, chỉ để phục vụ một mình bà ta, và nhất định phải sống tại Lục gia, trực 24/7.
Chỉ trong vài tháng đã tậu hơn chục chiếc xe sang, đòi ông cụ xây gara riêng vì “nhà không đủ chỗ chứa xe”. Ông cụ từ chối, nói Lục gia không thể để bị chê cười vì lối sống phô trương.
Kết quả, bà ta chửi ông là đồ cổ hủ, khinh thường lối sống của Lục gia, kiêu căng đến mức khiến ông tức đến phát bệnh.
Cuối cùng ông cụ chịu hết nổi, bà ta lại vin vào câu “tiền tôi, tôi xài, các người không có quyền quản”, nên ông cụ đành để hai vợ chồng dọn ra ngoài sống.
Nhà tổ Lục gia nằm trong khu đặc biệt toàn là giới quyền quý, mà Hàn Nguyệt thì vừa khoe khoang vừa khinh người, thích so đo, khiến danh tiếng Lục gia bị ảnh hưởng. Dọn ra ngoài sẽ đỡ tai tiếng hơn.
Ra sống biệt thự riêng, Hàn Nguyệt đem theo cả đội người phục vụ, sống một mình nên chán, lại thấy nhà cũ mới là nơi có “người cùng đẳng cấp”, thế là nhất quyết đòi quay về.