Cố Vân Tịch khẽ dụi mũi, giọng điệu hơi chần chừ: “Thật ra… em nghi ngờ chuyện Tiểu Phong bị bắt đem đi làm thí nghiệm, cũng là do Cố Băng Nhan đứng sau.”
“Em nói cái gì cơ?!” Đường Dục lập tức bốc hỏa, bật dậy khỏi ghế, cả người như muốn nổ tung.
Nếu tất cả đều là sự thật, thì chẳng phải cả nhà anh đều bị người đàn bà đó giăng bẫy, hại đến thê thảm sao?
Cố Vân Tịch nhìn Đường Dục, nói chậm rãi nhưng chắc chắn: “Cố Băng Nhan biết anh là ai, biết gương mặt của anh. Nếu bà ta phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Phong, chắc chắn sẽ ra tay. Chuyện này hoàn toàn có lý. Hơn nữa… Tiểu Phong từng kể với em vài chuyện, em suy đoán, khả năng rất cao là do bà ta.”
“Hiện tại trong người Tiểu Phong còn một loại virus cực hiếm, em có tra, cả thế giới này chưa từng ghi nhận trường hợp nào tương tự. Nhưng nếu là Cố Băng Nhan thì… em tin bà ta làm được. Bà ta có mối quan hệ ở Đế Đô, lại biết anh từng qua lại với chị họ em.”
“Dù gì… Đường Cẩm cũng biết chuyện mà, đúng không?”
Đường Dục: “…”
Cố Vân Tịch nghiêng người, ngữ điệu trầm thấp mà sắc lạnh: “Nói tóm lại, Cố Băng Nhan không chỉ có thù với em, mà còn nhắm vào anh và cả Lục gia. Bà ta có dây mơ rễ má với Dương gia. Lần này mượn tay Thẩm Thanh Mai để ra tay với Lục gia, hoàn toàn là nằm trong dự tính của em. Em thân với Đường gia, ông cụ cũng coi em như cháu gái ruột, ai chẳng biết Đường gia không có người thừa kế. Giờ tự nhiên xuất hiện một đứa trẻ như Tiểu Phong, em thì không thân thích gì, nhận em làm cháu nuôi, sau này gả vào Lục gia, hai bên chẳng phải trở thành thông gia?”
“Với vị trí của Dương Khang Minh, ông ta chắc chắn không muốn chuyện đó xảy ra.”
Tất cả như sáng tỏ. Từng mảnh ghép dần khớp lại. Ai nấy đều có chung một suy nghĩ: Chuyện này… lớn rồi!
…
Cố Vân Tịch quay sang nhìn Cố Vân Hàn: “Đúng rồi! Còn một việc quan trọng nữa. Tiểu Phong từng nói, nơi mà cậu bé bị nhốt làm thí nghiệm, ở trên một hòn đảo gần Phong Thành. Khi chị họ em đưa nó trốn thoát, nơi đó có núi có rừng, có nước chảy róc rách. Trốn không bao lâu thì đến được Phong Thành. Tuy khi đó còn bé không nhớ rõ vị trí cụ thể, nhưng khả năng cao là gần đấy.”
Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lẽo của Gia Cát Nguyệt Hoa trượt sang phía “con cá ươn” nào đó.
Cố Vân Hàn: “…”
Anh có thể nói gì?
Anh còn mặt mũi nào để nói nữa?
Anh... đúng là quá vô dụng rồi!
Phong Thành là địa bàn của anh! Kẻ thù ngay trước mắt, mà anh lại chẳng biết gì!
Khốn thật!
Sét đánh chết anh đi cho rồi!
“Điều tra ngay cho tôi!” Gia Cát Nguyệt Hoa giận tím mặt.
Cố Vân Hàn chẳng dám cãi một lời, cụp đuôi chạy đi làm việc.
…
Đường Dục thì sốt ruột muốn gặp con trai. Gia Cát Nguyệt Hoa bật cười, dịu giọng nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, Vân Tịch cũng tới rồi, hay là ăn tối xong hãy đi gặp. Chứ gặp mặt rồi, bao nhiêu chuyện để nói, chắc gì còn thời gian ăn?”
Cố Vân Tịch gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hạo Đình: “Để em bảo anh Hạo Đình đưa Tiểu Phong đến, đến đây hay đến chỗ em? Biệt thự Tĩnh Thủy Loan khá yên tĩnh, không có ai lui tới.”
Gia Cát Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đến chỗ em đi. Tiểu Phong không phải chỉ có một mình, gọi luôn mấy đứa bạn nhỏ đến tụ tập cho vui. Chúng ta bên này tạm thời không nên gây chú ý.”
Cố Vân Tịch khẽ cười: “Vâng!”
Vừa móc điện thoại ra mới phát hiện máy đã tắt nguồn từ khi nào. Cô đành mượn điện thoại của Gia Cát Nguyệt Hoa để gọi: “Alo? Anh Hạo Đình?”
Đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình liền hoảng hốt: “Vân Tịch? Là em thật sao? Em ở đâu? Có bị thương không?”
Vụ việc trong bãi đỗ xe ngầm đã bị phát hiện, dù sao cũng đến giờ tan tầm, người ra vào khá đông. Bọn người đó biến mất, Cố Vân Tịch cũng không thấy đâu. Chỉ còn lại Thẩm Hương Lan, lại còn bị thương nặng đến mức bất tỉnh tại chỗ, vụ việc nhanh chóng bị lộ.
Cố Vân Tịch gần đây lại đang là tâm điểm của giới truyền thông. Cánh phóng viên canh chừng trước tổng bộ Tập đoàn Vân Thượng từng giây từng phút. Thấy Thẩm Hương Lan nằm thoi thóp, ai nấy đều khiếp sợ. Có người nhận ra bà ta là “mẹ chồng tương lai” của Cố Vân Tịch, liền chụp ảnh quay clip đăng lên mạng.
Tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt. Đám paparazzi cũng ùn ùn kéo tới. Vừa hay, Cố Vân Tịch lại là người từng xuất hiện ở bãi xe. Lục Hạo Đình vừa nghe đã đoán ra cô gặp chuyện. Gọi cho cô liên tục mà không liên lạc được, lòng nóng như lửa đốt.
Cố Vân Tịch sững người một lúc, mới sực nhớ lúc đó mình đúng là bị người ta truy sát. Mà Thẩm Hương Lan vẫn còn ở đó! Không biết bà ta có chạy được không. Mấy kẻ kia rõ ràng không nhắm vào bà, chắc sẽ không ra tay…
“Anh Hạo Đình, là em đây. Em không sao, không bị thương, anh yên tâm nhé.”
Lúc này, Lục Hạo Đình mới thở phào.
“Không sao là tốt rồi. Nhưng đã xảy ra chuyện gì? Mẹ của Tiểu Vũ bị thương, nhập viện rồi. Lúc đó em có ở đó không? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Vân Tịch chau mày, sắc mặt hơi trầm xuống: “Bà ta bị thương? Thương nặng không? Sao lại thế?”
Lục Hạo Đình đáp: “Đầu bị đập mạnh, chảy khá nhiều máu. Nghe nói trượt chân ngã cầu thang, không nguy hiểm tính mạng, còn chi tiết thì anh không rõ. Anh chỉ lo cho em, nên không quan tâm bà ta lắm.”
Cố Vân Tịch khẽ gật đầu: “Em không sao. Hôm nay có mấy kẻ chờ sẵn trong bãi xe, còn có vũ khí. Em bị tập kích bất ngờ nhưng chạy thoát được. Lúc rời đi, Thẩm Hương Lan vẫn còn ổn. Có lẽ em đi rồi, bà ta mới bị đánh.”
Chuyện của Thẩm Hương Lan, Lục Hạo Đình chẳng buồn quan tâm. Trong mắt anh, Cố Vân Tịch là quan trọng nhất.
Lông mày anh nhíu chặt: “Có người muốn bắt em? Là ai? Bao nhiêu người?”