Cái tát này là do Thẩm Hương Lan đánh ra trong cơn giận dữ tột độ, hoàn toàn không nương tay.
Lục Hạo Vũ không ngờ mẹ mình lại ra tay đánh mình, lại còn là một cái bạt tai thật sự, nên hoàn toàn không phòng bị, lãnh trọn cái tát nảy lửa ấy.
Tiếng tát giòn tan vang lên khiến cả Thẩm Hương Lan lẫn Lục Hạo Vũ đều sững người, ngay cả Thẩm Thanh Mai đứng đối diện cũng sững sờ!
Cô ta thật sự không ngờ, người cô này lại vì mình mà ra tay đánh cả con ruột. Ở Lục gia, người cô này vốn chẳng có địa vị gì, đứa con trai này là chỗ dựa duy nhất của bà ta, vậy mà giờ lại vì cô ta mà dám đánh nó?
Trong lòng Thẩm Thanh Mai lập tức vui mừng khôn xiết.
Lục Hạo Vũ sau một thoáng sững sờ thì khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt đến cực điểm.
Nhưng cậu ta lại chẳng trách Thẩm Hương Lan lấy nửa lời, thậm chí không thèm nhìn bà ta lấy một cái, mà vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Mai: “Cô còn không đi?”
Thẩm Thanh Mai: “…”
Vừa mới vui mừng được một thoáng, giờ lại như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.
“Tiểu… tiểu Vũ…”
Ánh mắt Lục Hạo Vũ nhìn Thẩm Thanh Mai lạnh lẽo, thậm chí mang theo cả sát khí: “Thẩm Thanh Mai, cô bớt giở cái bộ dạng đáng thương vô tội đó trước mặt tôi đi! Tôi nói cho cô biết, dù cô có diễn đạt đến đâu, tôi cũng không tin!”
“Cả Thẩm gia, người tôi khinh nhất, chính là cô!”
Sắc mặt Thẩm Thanh Mai lập tức trắng bệch.
Lục Hạo Vũ tiếp tục: “Cậu mợ tôi tuy cũng kỳ quặc, ít ra họ không được học hành gì, không có môi trường tốt, có thể thông cảm được. Nhưng cô thì sao? Thẩm gia bám vào Lục gia tuy không phất lên rực rỡ, nhưng sống sung túc, cô muốn học gì nhà cũng cho học. Thế mà cô làm gì?”
“Cô chẳng thèm cố gắng học hành, học xong cái đại học hạng ba tốn tiền rồi ra ngoài ăn chơi lêu lổng. Với cái dạng đó mà cũng dám mạo danh thiên kim danh gia vọng tộc?”
“Trong bụng toàn là mưu mô thủ đoạn bẩn thỉu. Cho cô môi trường tốt, cô vẫn là thứ rác rưởi! Không biết phấn đấu, không có năng lực, ngoài việc tiêu tiền thì cô chẳng làm được trò trống gì. Còn cái kiểu âm thầm chia rẽ người khác, tưởng bản thân khôn lắm sao? Ai nhìn không ra trò của cô?”
“Chị…” Thẩm Thanh Mai không thể ngờ đứa em họ mới mười lăm tuổi này lại có thể nói ra những lời độc địa đến vậy.
“Câm miệng lại!” Thẩm Hương Lan giận run lên, bà ta ghét nhất người khác khinh thường nhà mẹ đẻ mình, cứ như khinh cả bản thân bà ta vậy.
Nhưng Lục Hạo Vũ chẳng buồn quan tâm, tiếp tục nhìn thẳng Thẩm Thanh Mai mà nói:
“Cô đừng có ở đó mà diễn cảnh ‘hiếu thảo với cô ruột’! Hừ! Tôi chưa thấy cô hiếu thảo với ba mẹ ruột mình bao giờ! Cậu mợ nuôi cô lớn, giờ cô có tiền, cô mua bao nhiêu hàng hiệu cho họ rồi?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Mai lại tái nhợt thêm một phần.
Lục Hạo Vũ cười lạnh: “Nói trắng ra, cô chỉ nhắm vào thân phận con dâu trưởng Lục gia của mẹ tôi mà thôi. Cô nịnh nọt, lấy lòng, dụ dỗ, rồi âm thầm xúi giục mẹ tôi làm theo ý mình. Cô chưa từng nghĩ những việc cô làm có lợi gì cho mẹ tôi không. Trong mắt cô, mẹ tôi chỉ là công cụ có thể lợi dụng.”
“Tôi biết cô để ý đến anh cả, anh ấy là cháu đích tôn của Lục gia, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, thu nhập mỗi năm hơn chục tỷ, địa vị lại cao. Cô cho rằng mình hơn Cố Vân Tịch, nên người nên gả vào nhà này là cô, đúng không? Hừ…”
Lục Hạo Vũ cười khinh bỉ: “Để tôi nói cho cô biết, cả đời này cũng đừng mơ! Anh tôi mà để mắt tới loại rác rưởi như cô, thì anh ấy chẳng xứng làm người thừa kế Lục gia!”
“Cậu…” Thẩm Thanh Mai lần này thật sự bị chọc giận, không thể nhịn nổi nữa, mặt mày đỏ bừng gào lên: “Tôi thì có gì thua Cố Vân Tịch? Tiểu Vũ, tôi là chị họ ruột của cậu! Còn Cố Vân Tịch quen biết cậu được bao lâu? Cậu vì cô ta mà quay lưng với cả người thân? Cô ta cho em lợi lộc gì?”
Lục Hạo Vũ cong môi, đáp gọn lỏn: “Cô ta không cho tôi gì cả. Mà nói đúng hơn, Cố Vân Tịch chưa từng cố lấy lòng tôi.”
“Còn cô, ngày nào cũng cố lấy lòng tôi với mẹ tôi!”
Thẩm Thanh Mai: “…”
“Cút đi! Sau này đừng bao giờ bước chân vào cửa Lục gia nữa. Cô muốn tự đi hay tôi phải gọi người đuổi?”
“Cậu… cậu… cô ơi…”
Thẩm Thanh Mai thực sự không chịu nổi nữa. Những ngày gần đây cô ta đã trở thành con nuôi của Dương gia, tiêu tiền như nước, mua toàn đồ hiệu, sống như thiên kim tiểu thư. Cô ta đã quen sống trong sự tâng bốc, nay bị Lục Hạo Vũ vả mặt như thế, làm sao chịu nổi?
Mà Thẩm Hương Lan cũng chẳng khá hơn. Cả đời bà đau đáu vì nhà mẹ không đủ mạnh. Nay đứa cháu gái rốt cuộc cũng có tương lai, nở mày nở mặt, vậy mà con trai bà lại nhẫn tâm nhục mạ nó đến thế. Cái cảm giác như chính bản thân bị khinh thường khiến bà đau nhói khắp người.
“Hạo Vũ, con điên rồi à? Con điên thật rồi phải không? Đó là chị họ con! Là chị họ của con đấy!”
Lục Hạo Vũ hìn mẹ mình vẫn không chịu tỉnh ngộ, Lục Hạo Vũ chỉ thấy lửa giận trào lên từng đợt. Nhưng dù sao đó cũng là mẹ mình, cậu không thể ra tay, chỉ là.. không có nghĩa là sẽ cứ mãi dung túng sự ngu muội đó.
Thấy Thẩm Hương Lan còn muốn kéo tay Thẩm Thanh Mai để an ủi, Lục Hạo Vũ giận dữ kéo mẹ mình lại, rồi quay xuống tầng hét lớn: “Bác Trương! Chú Trương! Bảo vệ đâu? Mau lên đây, đuổi Thẩm Thanh Mai ra ngoài! Từ nay không được phép bước chân vào Lục gia nửa bước!”
“Không…!”
Người gào lên lại không phải Thẩm Thanh Mai mà là… Thẩm Hương Lan.
“Không ai được động! Ai cũng không được động vào nó! Tôi là con dâu trưởng Lục gia! Thanh Mai là cháu tôi! Ai dám động đến nó? Không được đến đây!”
So với việc bị đuổi khỏi Lục gia, phản ứng của bà ta còn dữ dội hơn. Bà ta gào lên như thể sắp bị giết đến nơi.