Toàn thân Đường Dục như bị sét đánh, đầu óc có chút chập mạch, mọi chuyện liên tiếp ập tới khiến anh nhất thời không kịp phản ứng.
Gia Cát Nguyệt Hoa bên cạnh bật cười vui vẻ: “Đúng là duyên phận mà! Loay hoay một hồi, hóa ra mọi người lại quen biết nhau, cuối cùng cũng là người một nhà cả thôi!”
Ba người nhìn nhau, bật cười đầy cảm khái.
Đúng vậy, đều là người nhà cả mà!
Cửu công chúa của hoàng tộc Gia Cát – Cố Vân Tịch, lại thành đôi với Lục Hạo Đình. Người mà Đường Dục yêu sâu đậm, lại chính là chị họ ruột của Cố Vân Tịch.
Ban đầu Cố Vân Tịch chăm sóc Đường Phong chỉ vì cậu bé là con của Đường Dục, vì quan hệ với Lục Hạo Đình nên mới giúp đỡ. Nhưng càng ngày lại càng thương cậu bé nhiều hơn.
Bây giờ, người thân nhất với Đường Phong lại chính là cô – Cố Vân Tịch. Con trai của chị họ mình!
Đúng là duyên trời định rồi!
Chỉ là, có một sợi tơ duyên nữa… mà họ vẫn chưa nhận ra!
Đúng lúc này, một “sinh vật nào đó” đột ngột từ bên ngoài lao vào.
“Em gái đâu? Em gái của tôi đâu?”
Cố Vân Tịch vừa ngẩng đầu thì đã thấy một người đàn ông đẹp đến ngỡ ngàng, nét mặt yêu mị, dung mạo khuynh thành lao thẳng vào.
Khi thấy rõ mặt người ấy, mắt cô trừng to.
Cái… cái người Nhân Ngư đẹp trai?!
Cố Vân Hàn hào hứng chạy tới trước mặt cô, cười sáng như mặt trời: “Hehehe~ Em… Em họ à, anh là anh trai em, là anh họ của em đó!”
Cố Vân Tịch ngây người.
“Là… là anh?”
Cố Vân Hàn sửng sốt rồi lập tức vui mừng hét lớn: “Em nhận ra anh hả? Nhận ra thật hả? HAHAHA! Vậy là chúng ta từng quen nhau rồi đúng không?”
Mắt anh ta lấp lánh như hai vì sao, nhìn Cố Vân Tịch ngày càng thấy đáng yêu!
Một em gái trong nhà, một em gái ở đây, anh ta có tận hai cô em gái rồi đó! Cười muốn sướng lên trời!
Gia Cát Nguyệt Hoa cũng tò mò hỏi: “Hai người… quen nhau à?”
Cố Vân Tịch kéo kéo khóe miệng, gãi mũi ngại ngùng: “Em nghĩ… em nhận ra anh, chứ anh chắc chẳng nhớ em đâu.”
Cố Vân Hàn: “…”
Cố Vân Tịch nhìn anh ta, cười đầy ẩn ý: “Còn nhớ… liên hoan phim ở Phong Thành, có người nhờ anh cứu người, rồi phá hết camera an ninh, anh tìm hoài không ra thủ phạm ấy?”
Cố Vân Hàn trợn tròn mắt: “Gì cơ? Là… em?!”
Cố Vân Tịch cười híp mắt: “Đúng thế! Là em đó! Hehehe~ Chúng ta đã đấu tay đôi mấy lần rồi, lần nào anh cũng thua em đó nha~”
Cố Vân Hàn: “…”
Tiêu rồi tiêu rồi, hình tượng cuả anh trai tiêu tan sạch sẽ rồi!!!
Cố Vân Tịch cũng bỗng nhớ ra, kiếp trước, cô từng có liên hệ với người này, thậm chí còn từng hợp tác với anh ta.
Chỉ là, lúc đó kỹ thuật hacker của cô cao hơn, nên anh ta chẳng bao giờ biết đối phương là ai.
Nói như vậy… kiếp trước cô đã ở rất gần anh họ của mình rồi?
Nếu năm đó cô không ẩn thân kỹ như vậy, chịu ra mặt kết bạn làm quen, thì liệu có phải sớm tìm được người thân rồi không?
Chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô lạnh hẳn, nhìn chằm chằm vào Cố Vân Hàn: “Này, Mỹ Mam Ngư, nếu em không nhớ nhầm, thì anh ở đây cũng khá lâu rồi nhỉ? Nhân vật 'Mỹ Nam Ngư' nổi tiếng này, ở bên này nổi cả một thời gian dài rồi đúng không?”
Cố Vân Hàn còn chưa kịp hiểu cô định nói gì, thì vẻ mặt cô đã lạnh đi khiến anh rụt cổ lại, lắp bắp: “Phải… phải đó! Anh ở đây lâu rồi. Hồi nhỏ em gái mất tích, em cũng vậy… Anh không thích quy tắc bên đó, nên chạy ra ngoài chơi… tiện thể tìm hai đứa luôn…”
“Mấy năm nay anh vẫn liên lạc với nhà, nhưng về không nhiều… chủ yếu là ở đây…”
CÁI ĐỒ…!
Đúng là thật rồi! Cố Vân Tịch tức muốn phát điên!
“Anh… Em… Em là một minh tinh nổi như cồn, cái mặt này mà anh không thấy giống cô ruột mình à? Tìm em gái mà như vậy hả? Em lượn hết khắp thế giới, cái mặt xuất hiện trên mọi bảng tin, thế mà anh không nhận ra em?!”
Cố Vân Hàn: “…”
Anh… anh thật sự không cố ý đâu hu hu hu hu!
Giờ anh hối hận muốn đập đầu vào tường chết luôn!
Cố Vân Tịch tức đến mức suýt bật khóc!
Tức xì khói luôn!
Kiếp trước cô cũng là đại minh tinh đó! Kiểu “hắc hồng” (tai tiếng nhưng vẫn nổi như cồn), sau này còn nổi danh quốc tế, độ phủ sóng mặt gần như mỗi ngày!
Tai tiếng thì nhiều, giải thưởng cũng không ít, scandal rần rần mỗi ngày, không có ngày nào là không lên hot search.
Mặt mũi xuất hiện khắp thế giới mà thằng cha này không nhận ra?
CÁI ĐỒ ĐẦN!!!
Nếu như anh ta chịu để tâm một chút, liệu kiếp trước cô có phải khổ sở như vậy không?
Còn anh Hạo Đình của cô nữa, hu hu hu hu!!!
Cố Vân Tịch giận đến hét lớn: “Có ai đi cử một thằng không biết điều như anh đến đây tìm người không hả? Vô tâm vô phế như vậy, về nhà chịu khó luyện lại đi! Cái mặt này của em mà anh cũng không nhận ra thì anh định tìm kiểu gì chứ?!”
Vô lý đến phát điên!!!
“Hu hu hu hu anh cũng không muốn đâu hu hu hu hu thật mà…”
Cố Vân Hàn muốn khóc luôn, thật sự không phải cố ý mà! Huhuhu!
Gia Cát Nguyệt Hoa và Đường Dục nhìn nhau, cùng đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Cố Vân Hàn.
Ánh mắt ấy, không cần nói cũng hiểu.
"Đột nhiên cảm thấy, người cần bị đánh… không phải Lục Hạo Đình, mà là cậu đó!"
Cố Vân Hàn: “…”
Gia Cát Nguyệt Hoa mỉm cười dịu dàng: “Còn mấy tên nhóc kia chưa nhớ ra vụ này, đợi họ về, kết cục của cậu…”
“Á Á Á KHÔNGGGG~”
Một tiếng hét thảm vang lên, Cố Vân Hàn "ngất xỉu" lăn ra ghế sofa.
Tất nhiên, là giả vờ!
Lúc này, Cố Vân Tịch mới sực nhớ lại lời Gia Cát Nguyệt Hoa từng nói.
“Ban đầu anh nói em có tám người anh trai, giờ họ đều đã đến… thế họ đâu rồi?”
Vừa nói xong, Đường Dục và Gia Cát Nguyệt Hoa cùng bật cười.
Đường Dục nhìn cô, cười tít mắt: “Em thật sự muốn biết à?”
“Muốn chứ!” Cố Vân Tịch gật đầu như gà mổ thóc.
Đường Dục càng cười rạng rỡ, nụ cười khiến Cố Vân Tịch đột nhiên thấy có gì đó... bất an.
“Bọn họ á… đều bị anh Hạo Đình nhà em bắt nhốt cả rồi!!”
Cố Vân Tịch trợn tròn mắt, ngây người!