Tần Hiên đưa tay liền lấy trên bàn một chai rượu khác, ngửa đầu liền rót, vô số rượu xuống bụng, trên cổ hắn trước ngực đều ướt đẫm!
Diêu Mộng Kỳ sợ hết hồn, nhanh đi đoạt lại.
Dùng sức lực lớn mới đem chai rượu cướp lại, nhưng vẫn để cho Tần Hiên một hơi uống thật nhiều.
Hắn cả người không hình tượng ngửa đầu dựa vào ở trên ghế sa lon, cười rất thê thảm!
"Anh cũng không muốn như vậy, anh có thể làm sao? Năm đó đại ca bị bệnh, nói không chữa khỏi, ba thương tâm muốn chết, đặc biệt muốn một đứa trẻ"
"Ba anh cùng mẹ anh là có cảm tình, khi đó, mẹ anh bất quá chỉ là thích ba, muốn sinh một đứa bé để cho ba anh không khổ sở mà thôi."
"Anh có thể làm sao? Anh cũng không muốn làm con riêng a! Cáp cáp cáp cáp!"
Diêu Mộng Kỳ nhìn Tần Hiên như vậy trong lòng cũng không chịu nổi, lo lắng nói: "Tần.. Tần Hiên, anh không có sao chứ? Em đưa anh trở về có được hay không?"
Cô mới vừa đưa tay đụng hắn liền bị hắn bắt tay lại, Tần Hiên đem tay Diêu Mộng Kỳ cầm ở trong tay, nắm thật chặc.
Hắn quay đầu nhìn về phía Diêu Mộng Kỳ, chậm rãi đứng dậy đến gần cô.
Kết quả bởi vì uống say lập tức liền ngã xuống trong ngực cô, vừa vặn đầu tựa vào trên bả vai cô, Tần Hiên thuận thế ôm Diêu Mộng Kỳ.
"Mộng Kỳ, em là Mộng Kỳ có đúng hay không? Em tới nhìn anh sao? Anh thật là cao hứng, em lại nguyện ý đến xem anh"
"Em đừng chê anh có được hay không? Anh cũng không muốn làm con riêng đâu a!"
Diêu Mộng Kỳ nói: "Anh chớ làm loạn, em không có chê anh!"
"Thật?" Tần Hiên cao hứng giống như đứa bé.
"Thật chứ!"
Tần Hiên nhìn cô vô cùng vui vẻ!
Nhưng cười cười, biểu tình hắn lần nữa thống khổ, tựa vào trên bả vai Diêu Mộng Kỳ, mang giọng nức nở nói: "Anh nhất định là đang nằm mơ, tất cả mọi người đều chê anh, em làm sao có thể sẽ không chê anh chứ?"
"Anh.. anh từ nhỏ cũng không có cái gì, ngay cả muốn cùng ba sống chung nhiều một chút cũng sẽ bị chỉ trích không hiểu chuyện, phá hư gia đình người khác, em biết loại cảm giác đó sao? Anh cũng muốn ba a!"
"Mộng Kỳ, em có biết hay không? Thật ra thì người anh thích là em, vẫn luôn là em!"
Diêu Mộng Kỳ hoảng sợ trong nháy mắt trợn to hai mắt "Anh.. Anh nói gì?"
Tần Hiên mặc dù say nhưng trả lời rất là khôn khéo "Anh thích em a! Nhưng là.. anh biết mình không xứng với em, người Diêu gia đều không thích anh, hận không được làm anh biến mất mới được, anh coi như thích em đi nữa, cũng không dám cùng em nói a!"
"Những năm này anh cố gắng như vậy, chính là muốn xứng với em, anh muốn cho ba thích anh, để cho ba anh dạy dỗ anh nhiều hơn, như vậy anh liền có bản lãnh, có thể đến gần em một chút, tất cả mọi thứ anh cố gắng cũng là vì em a!"
Diêu Mộng Kỳ kinh ngạc đều quên Tần Hiên giờ phút này rót ở trong ngực cô, ôm cô!
"Cái này.. Điều này sao có thể chứ? Tần Hiên.."
Trong lòng Diêu Mộng Kỳ lại kích động, vừa khẩn trương, cô cầm một ly rượu chát trên bàn uống vào, lúc này mới hóa giải một ít tâm tình kích động khẩn trương trong lòng.
Tần Hiên tựa vào bả vai cô, mở mắt ra nhìn cô đem ly rượu chát kia uống vào trong lòng vui mừng!
Rất tốt! Không cần hắn lại nghĩ biện pháp để cho cô uống!
Tần Hiên tiếp tục nói: "Anh thích em! Anh thật thích em! Nhưng là anh biết, bất kể anh cố gắng bao nhiêu, anh cũng không xứng với em."
"Sau đó, ba để cho anh cùng An Vân Tuyết đính hôn, anh không nghĩ nhưng là ba nhất định bắt anh phải làm như vậy, anh cũng không có cách nào"
"Nếu như mất đi sự ủng hộ của ba, anh có thể ngay cả muốn thấy được em cũng khó khăn, Mộng Kỳ, anh làm hết thảy cũng vì em a! Anh yêu em!"
Tần Hiên vừa nói dần dần ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ở trên gương mặt Diêu Mộng Kỳ hôn một cái, toàn bộ người Diêu Mộng Kỳ đều run lên, nhưng lại không có động.
Tần Hiên tiếp tục liền hôn lên đôi môi của cô!
Ánh mắt Diêu Mộng Kỳ, đột nhiên trợn to!
Cho tới bây giờ cô cũng không có cùng nam nhân hôn qua, cho tới bây giờ cũng không biết hôn môi cùng nam nhân là có cảm giác gì.
Hôm nay, đột nhiên bị Tần Hiên hôn, cô cảm giác đầu óc trống rỗng, cả người như chạm vào điện vậy, trong thân thể có một cổ nhiệt tựa hồ không ngừng phát ra.
Để cho cô có chút mong đợi, lại rất khẩn trương.
Tần Hiên thấy cô không có phản kháng, hôn càng si tình triền miên đối với một người đàn ông có kinh nghiệm mà nói, giải quyết Diêu Mộng Kỳ một tiểu cô nương đơn thuần như vậy giống một tờ giấy trắng thật sự là quá đơn giản!
Cho dù Diêu Mộng Kỳ thật ra lớn hơn ba tuổi so với Tần Hiên, cô cũng hoàn toàn không phải đối thủ Tần Hiên.
Hắn rất không kịp chờ đợi nhưng cũng rất ôn nhu, ôn nhu lại khắc chế, triền miên lại thâm tình, một đôi tay kia ôm Diêu Mộng Kỳ, cho dù chẳng qua là ở sau lưng cô nhẹ nhàng giật giật, cũng để cho Diêu Mộng Kỳ không nhịn được người dần dần như nhũn ra.
Cuối cùng, cô bị hắn đẩy ngã, đè xuống ghế sa lon, càng triền miên!
Ánh mắt Diêu Mộng Kỳ vẫn luôn trừng lớn.
Cô cảm giác thân thể giống như bị khống chế vậy, càng ngày càng nóng, đầu óc càng ngày càng choáng váng, cô rất khẩn trương thậm chí thật giống như có một chút không muốn đẩy hắn ra.
Cô không biết mình là thế nào, chẳng lẽ là lần đầu tiên hôn môi, đầu óc khẩn trương thiếu dưỡng khí sao?
Tần Hiên biết trong cơ thể cô thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, mới vừa rồi Diêu Mộng Kỳ uống ly rượu chát kia, hắn đã tăng thêm thuốc vào trong đó!
Tiểu cô nương chưa trải qua sự đời nhất định là dễ theo đuổi, chỉ cần vẻ mặt thành thực để cho cô ấy tin tưởng hắn yêu cô là được, sau đó nghĩ biện pháp ngủ cùng nhau, sau đó mới nói xin lỗi cô, quân tử thân sĩ một chút, cô sẽ tha thứ cho hắn.
Hơn nữa lòng tự nhiên sẽ hướng về hắn.
Khi đó đem cô đuổi tới tay hoàn toàn, quá đơn giản!
Diêu Mộng Kỳ khẩn trương cực kỳ, cô cuối cùng vẫn chịu đựng cảm giác kỳ quái trong thân thể kia, định đẩy Tần Hiên ra, lúc này Tần Hiên làm sao có thể để cô rời đi?
"Mộng Kỳ.. Chớ đi, anh yêu em! Anh yêu em!"
"Buông ra.. Tần Hiên, anh tỉnh lại đi.. Ngô.."
Cuối cùng Diêu Mộng Kỳ vẫn là một thiên kim nhà giàu có, cô nhát gan, căn bản cũng không phải là cái loại người ở bên ngoài làm loạn dám cùng người khác tùy tiện lên giường, cô còn không có loại kinh nghiệm này, ngay cả yêu đương đều không nói qua.
Dưới tình huống này lý trí cô còn có, cô không dễ dàng liền đem lần đầu tiên mình giao ra, nhất là liền ở phòng bao như vậy.
Một cô nương có nội tâm chút ảo mộng ngây thơ, trong tưởng tượng cô lần đầu tiên hẳn là rất lãng mạn duy mỹ.
Dưới tình thế cấp bách, Diêu Mộng Kỳ cầm lên trên bàn một ly rượu liền hướng về phía Tần Hiên đổ xuống miệng.
"Tới! Em cùng anh uống rượu! Uống rượu!"
Cô cầm rượu đổ vào miệng Tần Hiên không ít, nhưng đồng thời cũng đổ ra cả người, gây ra toàn thân cô đều là mùi rượu.
Tần Hiên đột nhiên bị rót, sặc một cái.
Diêu Mộng Kỳ thừa cơ hội này, vội vàng chạy đi.
"Em đi phòng vệ sinh, chờ lát nữa trở lại nhìn anh a!"
Nói xong, nhấc chân chạy!
Kết quả, cô còn không có chạy đến phòng vệ sinh liền bị một đám đàn ông uống say khướt kéo lại!