Hành lang bệnh viện chật kín người, nhưng khi Lục Hạo Đình bước tới, cả đám người lập tức tách ra nhường đường. Anh ôm Cố Vân Tịch thẳng bước rời đi, không ai dám cản, không ai dám nói.
Người ta cứ thế dõi theo dáng người cao lớn ấy, cả người như một tòa núi, uy nghi không thể xâm phạm.
Hàng loạt máy ảnh, livestream rầm rộ chiếu thẳng vào. Trong cái thời đại mạng xã hội lên ngôi này, từng khoảnh khắc đều bị phát tán như trực tiếp truyền hình.
Ai mà ngờ, đám người vây quanh hôm nay, phần lớn là do Cố Băng Nhan sắp xếp, nhằm ép Lục Hạo Đình tức giận mà ruồng bỏ Cố Vân Tịch!
Nhưng họ đã sai.
Rất sai.
Khi đoạn video lan ra, cả mạng xã hội như bùng nổ.
Phần lớn dân mạng, nhất là phụ nữ, đồng loạt hò hét: “Lục thiếu là đàn ông thực thụ, Cố Vân Tịch tìm đúng người rồi! Tình yêu đích thực là đây!”
Nhưng cũng không ít người lắm mồm:
“Đừng ngây thơ nữa! Tin bác sĩ đi, chẩn đoán không sai được. Gã họ Lục này sĩ diện quá nên không chịu nhận thôi.”
“Mấy cô gái đừng tự lừa mình nữa. Đàn ông nào mà chẳng để tâm chuyện quá khứ của bạn gái? Với gia thế Lục gia, Cố Vân Tịch đời này mơ cũng đừng mong bước vào cửa!”
“Lục thiếu bảo vệ người yêu ư? Hừ, diễn kịch cả thôi!”
Cư dân mạng đáp trả nảy lửa:
“Lục thiếu nói rồi, Cố Vân Tịch là do anh ấy nuôi lớn, là người phụ nữ duy nhất anh ấy tin. Mấy người có não thì mở to mắt ra!”
“Đừng đem cặn bã trong tim các người ra đánh giá người khác! Không phải ai cũng đê tiện như các người!”
“Cố Vân Tịch không có bối cảnh, nhưng có năng lực! Có nhan sắc! Đám người kia rõ ràng đang ghen tỵ và bày mưu hãm hại cô ấy!”
“Cô ấy có Lục thiếu, còn các người thì có gì?”
Bình luận tràn ngập:
“Không được chia tay! Bảo vệ chị Tịch đi!”
“Đây mới là soái ca chân chính! Đừng để bị gài bẫy!”
“Anh ơi, đừng bị dắt mũi! Chị ấy chắc chắn vô tội!”
…
Trong khi bên ngoài loạn thành một nồi lẩu thập cẩm, Lục Hạo Đình ôm Cố Vân Tịch rời bệnh viện, không quay về Tĩnh Thủy Loan, càng không về Lục gia. Mà là trực tiếp đến biệt thự của Gia Cát Nguyệt Hoa.
Dưới lầu bệnh viện, xe của nhà Gia Cát đã chờ sẵn.
Anh ôm cô lên xe, Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì không đi theo, mỗi người ở lại bảo vệ người quan trọng với mình. Còn chuyện bắt Cố Băng Nhan, Gia Cát Nguyệt Hoa sẽ tự xử lý.
Rất nhanh, họ đến biệt thự. Cố Vân Hàn và nhóm người đã chuẩn bị sẵn.
“Em gái!” Anh trai vừa thấy đã lao tới, giọng run rẩy.
Cố Vân Tịch chỉ cười: “Không sao, em chưa chết được.”
Lục Hạo Đình siết chặt cô, giọng trầm khàn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ nãy tới giờ cô không nói một lời, ánh mắt cứ trống rỗng khiến anh lo đến phát điên.
Cố Vân Tịch ngước mắt, nụ cười thản nhiên đến lạ: “Anh yên tâm, hiện tại em không sao cả. Ít nhất trong vòng 20 năm tới, em sẽ không chết đâu.”
Lục Hạo Đình cau mày. Câu đó chẳng làm anh an tâm chút nào.
Cô kể chậm rãi: “Thực ra, từ nhỏ em đã bị Cố Băng Nhan hạ độc. Độc rất tinh vi, cao cấp đến nỗi hệ thống y học của em cũng không phát hiện ra. Mọi thứ em ăn, uống, đều đã được kiểm tra. Không ai nghĩ nó đã tồn tại từ lâu như vậy.”
“Sau này, em phát hiện triệu chứng, mới hiểu ra… ông ngoại đã biết. Nhưng ông ấy chỉ đè độc tính xuống, không trị. Về lâu dài, cách làm ấy khiến độc tính biến dị và bùng phát.”
“Hiện tại, máu em chảy ra chỉ là do kinh nguyệt bị thúc ép, không phải điều như bác sĩ kia nói. Nhưng nhìn bề ngoài, đúng là y hệt như chẩn đoán của ông ta.”
“Muốn phát hiện bất thường, phải có kinh nghiệm cực kỳ cao và kiểm tra rất tỉ mỉ. Người bình thường không thể nhìn ra.”
“Bác sĩ kia chắc chắn bị mua chuộc. Nhưng anh có đưa em đi chỗ khác, nếu chỉ kiểm tra thường thì cũng ra kết quả y chang. Tới lúc đó, bọn họ chỉ cần đổ lỗi là chẩn đoán sai do thiếu kinh nghiệm, thế là xong.”
“Anh nghĩ xem, nếu em thực sự bị chẩn đoán như vậy, lại trước mặt bao nhiêu phóng viên, người qua kẻ lại… anh có tin em không?”
Lục Hạo Đình không trả lời câu hỏi đó.
Lúc này Lục Hạo Đình chẳng buồn quan tâm đến những âm mưu phía sau nữa. Thứ duy nhất anh để tâm, chính là: “Vậy bây giờ thì sao? Em có thể chữa khỏi không?”