Mục lục
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây Lạc Vũ Vi cứ thất thần mãi, khiến Lưu Tinh Trì nhìn thấy cũng lo lắng. Anh nhẹ giọng hỏi: “Em sao thế? Dạo này anh thấy em hay ngẩn người. Có chuyện gì à?”

Lạc Vũ Vi mím môi, do dự một chút rồi vẫn nói ra: “Em chỉ thấy lạ… Sao dạo này Diêu Văn Tích lại yên ắng thế?”

Lưu Tinh Trì: “…”

Không ngờ vợ anh vẫn còn nghĩ tới chuyện của Diêu Văn Tích. Anh bật cười, đáp: “Bà ta à? Chắc là bị Tần Lập Vinh cảnh cáo rồi, không dám đến gây chuyện nữa! Mà cũng có thể là đổi chiến lược.”

Theo hiểu biết của Lưu Tinh Trì, Tần Lập Vinh không dễ gì bỏ qua đâu, việc đổi sang cách tiếp cận khác có vẻ hợp lý hơn.

Lạc Vũ Vi ngạc nhiên: “Cảnh cáo á? Vì sao?”

Lưu Tinh Trì giải thích: “Hôm em kể cho anh chuyện kia, anh đã gọi điện cho Tam ca. Hôm sau, công ty bà ta liền bị làm cho rối tung rối mù. Bà ta xử lý hậu quả đến mấy tháng còn chưa xong.”

“Chuyện ầm ĩ như vậy, Tần Lập Vinh chắc chắn sẽ biết. Mà lần đó bên Tam ca ra tay rất rõ ràng, ai cũng biết là do Tập đoàn Diệp thị làm. Cho nên, bên Tần Lập Vinh cũng hiểu là vì Diêu Văn Tích đắc tội với chúng ta nên mới thành ra như vậy.”

“Ông ta còn đang muốn chen chân vào Đế Đô, làm sao dám trở mặt với chúng ta chứ? Tự nhiên sẽ bảo Diêu Văn Tích rút lui.”

Lạc Vũ Vi nghe xong mà sững người.

Người đàn bà mạnh mẽ, sắc sảo trong ký ức của cô lại bị “xử lý” dễ dàng thế sao?

Mà cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra…

Thật sự là quá bất ngờ!

Lưu Tinh Trì bật cười, khẽ xoa đầu vợ: “Anh từng bảo em rồi, đừng sợ bà ta. Có chồng em đây, nhất định bảo vệ được em!”

Lạc Vũ Vi nghe mà thấy ấm lòng.

Thực ra, trước kia ở với Diêu Văn Tích bao nhiêu năm, cô đã quen với việc phải đề phòng, sợ sệt. Sự sợ hãi ấy ăn sâu đến mức trở thành bản năng.

Nhưng giờ, cô đã có chồng ở bên bảo vệ, liệu… cô còn cần phải sợ hãi nữa không?

“Nhưng… bà ta chắc chưa dễ gì bỏ cuộc đâu?” Cô lo lắng hỏi.

Lưu Tinh Trì gật đầu: “Ừ, chắc là chưa. Nếu thực sự muốn từ bỏ, bà ta đã đến tìm em gây sự từ lâu rồi. Nhưng không, bà ta lại im lặng chịu đựng, thế mới cho thấy bà ta vẫn còn ý định khác.”

“Nói thật, người đáng sợ không phải là Diêu Văn Tích, mà là Tần Lập Vinh. Ông ta mới là người thâm sâu, khó đối phó. Còn Diêu Văn Tích thảm hại thế này, thật ra cũng là một cách để ông ta ngầm bày tỏ thiện chí với chúng ta.”

“Anh biết đối đầu với Tần Lập Vinh là chuyện không dễ. Vậy nên hôm nói chuyện với Diêu Văn Tích, anh cố tình để lại chút ‘tín hiệu’ cho bà ta, mà Tần Lập Vinh chắc chắn hiểu được.”

“Anh nói gì với bà ta vậy?”

Lưu Tinh Trì cười cười: “Anh bảo: Tần Mạc với Cố Vân Tịch là bạn học, cũng là bạn học với Diệp Phồn, đừng làm mọi chuyện trở nên quá khó coi, cuối cùng chẳng ai giải quyết nổi đâu.””

“Câu đó chẳng khác nào khẳng định quan hệ giữa Tần gia và tụi mình. Tần Lập Vinh mà nghe xong, kiểu gì cũng suy tính lại. Tốt nhất là kéo Tần Mạc về phe mình, còn Diêu Văn Tích thì… ai muốn cho bà ta chen vào chứ? Nhất là một người phụ nữ quá mạnh mẽ, ai mà thích?”

Lạc Vũ Vi: “…”

Đột nhiên, cô thấy… có chút thương hại cho Diêu Văn Tích.

Lưu Tinh Trì nghiêng người, tựa nhẹ vào vai cô: “Thôi, đừng nghĩ đến bà ta nữa. Dạo này anh mệt quá rồi, ngày mai là cuối tuần, em có rảnh không? Hai đứa mình… đi hẹn hò nha?”

Lạc Vũ Vi ngơ ngác: “Hẹn hò á?”

“Ừ chứ sao! Gần đây cả hai đều bận công việc, em thì học, anh thì chạy đi chạy lại suốt. Về nhà còn phải lo cho con… Em nghĩ xem, đã bao lâu rồi tụi mình chưa có thời gian riêng cho nhau?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK