Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm dạo chơi trong trung tâm thương mại suốt cả buổi chiều, vừa nói chuyện vừa mua sắm không ngừng nghỉ.
Hôm nay, hai người họ ra ngoài chính là để "xả tiền", mua sắm vui vẻ, không hề kiêng dè.
Người mà Gia Cát Nguyệt Hoa gọi đến luôn đi theo phía sau để giúp họ xách đồ và đưa ra xe. Khi chiếc xe chất đầy không chứa nổi nữa, thì lập tức có người lái xe chở đồ về biệt thự trong trang viên.
Chiều hôm đó, Đường Dục liên tục nhận được tin nhắn tiêu tiền từ ngân hàng. Anh nhìn số dư trong thẻ giảm đi vèo vèo không phanh.
Số tiền 7 tỷ (nhân dân tệ) trước đây Gia Cát Nguyệt Hoa lấy được từ Cố Băng Nhan đã chuyển vào tài khoản của Cố Vân Tịch. Khi đó Cố Hy Nhiễm chưa tới, nên thẻ do Đường Dục giữ. Hôm nay Hy Nhiễm ra ngoài chơi, Đường Dục liền đưa luôn thẻ cho cô, nhưng thông báo tiêu tiền thì vẫn gửi về điện thoại của anh.
Đường Phong ôm điện thoại của ba, nhìn dòng tin nhắn tiêu tiền liên tục nhảy lên, nghiêng đầu cảm thán: “Mẹ giỏi thật đó!”
Đường Dục: “…”
Lục Hạo Đình: “…”
Đang nói thì có người của Gia Cát Nguyệt Hoa phái đi trở về, cung kính hỏi: “Xin hỏi đồ của tiểu công chúa và biểu tiểu thư muốn để ở đâu ạ?”
Đường Dục và Lục Hạo Đình đều sững người: “Họ về rồi à?”
Hai người đồng loạt nhìn ra sau lưng người kia, nhưng chẳng thấy bóng dáng hai cô gái đâu cả!
Lúc này, điện thoại của Đường Dục lại vang lên, lại là một tin nhắn báo trừ tiền nữa.
Người kia giải thích: “Chưa ạ, hai tiểu thư vẫn còn ở trung tâm thương mại. Chỉ là xe đã chất đầy, nên tôi được lệnh mang về trước. Bên tiểu công chúa có người hầu hạ rồi!”
Đường Dục: “…”
Lục Hạo Đình: “…”
Bên cạnh, Gia Cát Nguyệt Hoa đang xem danh sách mua hàng, nghe vậy thì hỏi: “Đồ của hai người họ có phân ra không?”
“Không ạ, họ mua chung, cũng không nói cái nào là của ai, tất cả đều để chung.”
Gia Cát Nguyệt Hoa gật đầu: “Vậy đặt tạm ở góc phòng khách đi, đợi họ về rồi chuyển lên lầu sau.”
Anh chỉ về phía góc phòng khách.
Thế là, mọi người chỉ thấy một đống đồ cưới đỏ rực được liên tục chuyển vào, nào là đồ dùng cưới hỏi, nào là quần áo, giày dép, túi xách, thậm chí… còn có cả búp bê nữa!
“Oa!” Đường Phong hét lên một tiếng rồi lao tới, ôm lấy con búp bê khổng lồ dễ thương đến tan chảy: “Mẹ thích nhất mấy con búp bê màu hồng dễ thương như thế này đó!”
Lục Hạo Đình: “…”
Anh trừng mắt nhìn con búp bê siêu cấp đáng yêu kia: “Không phải đây là thứ mà Vân Tịch thích sao? Chị họ cũng thích à?”
Đường Dục sờ mũi, còn chưa kịp nói gì thì Đường Phong đã lên tiếng: “Mẹ cháu cũng thích mà! Mẹ cháu thích nhất mấy thứ như thế, còn thích rất nhiều váy công chúa nữa! Trước đây hai mẹ con cháu nghèo rớt mồng tơi, mẹ cháu mới không dám mua. Bây giờ thì khác rồi, có tiền rồi!”
Đường Phong kéo túi bên cạnh ra, quả nhiên lôi ra một đống váy công chúa: “Nhìn nè, chắc chắn là mẹ mua nè, dễ thương ghê chưa!”
Lục Hạo Đình nhìn đống váy công chúa, cả người bỗng hóa đá!
Trong ấn tượng của anh, Vân Tịch mới là kiểu con gái dịu dàng, ngọt ngào, anh luôn nâng niu cô trong tay, chiều chuộng cô hết mực. Những món đồ dễ thương thế này là gu của Vân Tịch.
Không ngờ… Cố Hy Nhiễm cũng thích?
Cô ấy không phải là lính đánh thuê sao?
Ấn tượng của anh về lính đánh thuê luôn là kiểu sát thủ lạnh lùng vô tình. Hôm nay tận mắt thấy Cố Hy Nhiễm, khí chất kia… hoàn toàn không giống người sẽ thích mấy thứ đáng yêu như vậy.
Đường Phong nói: “Mẹ thích, nhưng chưa bao giờ dám mặc.”
Nguyên cả buổi chiều, Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm "càn quét" trung tâm thương mại, chiến tích vô cùng đồ sộ, gửi về tận mấy xe hàng.
Tối đến, hai người mới trở về. Sau bữa tối, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Hôm sau, họ sẽ cùng nhau đi gặp ông cụ Đường, để cả nhà được đoàn tụ.
Ba ngày nữa, chính là tiệc nhận người thân của Cố Vân Tịch tại Đường gia!