Lúc này, Diệp Phồn đã hoàn toàn cạn lời!
Anh ta thật sự bị các anh em "chơi xỏ" rồi sao?
Về nhà biết ăn nói thế nào với vợ đây?
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã hai năm!
Trong hai năm này, đúng như Tiểu Ngũ đã nói, Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch thật sự không quay về.
Hoàng tộc Gia Cát vô cùng quý trọng Cố Vân Tịch – cô công chúa nhỏ duy nhất trong trăm năm qua của họ – làm gì nỡ để cô ấy rời đi chứ?
Không bao lâu sau khi tới đó, Cố Vân Tịch đã mang thai, vậy thì càng không thể để cô rời khỏi nữa rồi.
Mười tháng sau, cô sinh được một bé gái. Điều này khiến cả hoàng tộc Gia Cát mừng đến phát cuồng!
Gia tộc Gia Cát chẳng thiếu thứ gì, duy chỉ quý con gái, họ cảm thấy như thể Cố Vân Tịch đến để cải tạo gien cho gia tộc vậy.
Quả nhiên, trong vòng nửa năm sau khi cô con gái nhỏ được sinh ra, hoàng tộc lại liên tiếp chào đón thêm ba bé gái nữa. Cả hoàng tộc lúc nào cũng tưng bừng như đang ăn Tết.
Ai cũng nói Cố Vân Tịch là phúc tinh, còn cô bé con của cô cũng là một tiểu phúc tinh, cuối cùng cũng đã đem về cho họ mấy đứa cháu gái quý giá!
Vậy thì lần này, nói gì cũng không thể để họ rời đi được. Nếu họ đi rồi, lỡ phúc khí cũng đi theo, thì lại quay về cái thời chỉ toàn sinh con trai thì sao?
Hiện tại, Cố Vân Tịch đã mang thai đứa thứ hai, Gia Cát gia vẫn không cho cô quay về.
Chưa nói đến cả hoàng tộc, chỉ riêng Gia Cát Nguyệt Hoa – anh trai cô, cũng không nỡ để em gái rời đi vào lúc này.
Chuyện sinh nở vốn rất nguy hiểm, để Vân Tịch sinh ở nhà mẹ đẻ, nơi có y học tiên tiến, mọi người đều yên tâm hơn.
Hai năm rồi, họ vẫn chưa quay về. Nếu không phải vẫn gửi tin về Lục gia, bên này đã lo lắng đến phát sốt, sợ rằng đứa cháu đích tôn nhà họ không định về nữa rồi!
Diệp Phồn thì thật sự khổ cực vô cùng, sắp tức chết đến nơi!
“Tiểu Ngũ, cái miệng quạ đen của cậu, mấy người đó thật sự không quay về nữa rồi! Quá đáng thật! Ông đây bận muốn chết luôn!”
Trong văn phòng, mỗi lần thấy Lưu Tinh Trì, Diệp Phồn đều không nhịn được phải than vãn mấy câu.
Tiểu Ngũ thì đang bế con trai, cười rạng rỡ.
Hai năm qua, anh ta đã kết hôn với Lạc Vũ Vi, dù Lục Hạo Đình chưa về, không thể cứ chờ mãi được.
Cậu bé trong lòng chính là con trai mà Lạc Vũ Vi sinh cho anh ta, mới mấy tháng tuổi thôi nhưng ngoan ngoãn và đáng yêu vô cùng. Hôm nay Tiểu Ngũ được nghỉ, nên ôm con ra ngoài chơi một chút, tiện thể đến thăm ông anh đáng thương này.
Tiểu Ngũ cười nói: “Anh đừng nổi giận vậy chứ, cẩn thận hù dọa cháu trai của anh đấy!”
Bé con trong lòng cậu nhìn về phía Diệp Phồn, mở to đôi mắt như quả nho, “A a…”
Diệp Phồn: “…”
Diệp Phồn nhìn Lưu Tinh Trì, có chút ghen tị hỏi: “Dạo này cậu nhàn rỗi lắm phải không?”
Tiểu Ngũ cười đáp: “Không hề đâu! Em bận lắm ấy chứ! Đại ca không có nhà, rất nhiều việc của Lục gia phải do em lo liệu. Vũ Vi thì đi học rồi, bình thường em còn phải chăm con trai nữa đấy, vô cùng bận luôn!”
Diệp Phồn: “Tôi sao chẳng thấy cậu bận chỗ nào cả?”
Tiểu Ngũ: “Là lúc em bận anh không thấy thôi! Anh chỉ lo công việc thôi mà, chăm con đã có chị ba và bác gái giúp rồi, Tiểu Hiên cũng lớn rồi, có cần người lớn trông suốt đâu, anh còn bận cái gì nữa? Đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng!”
Diệp Phồn: “…”
Trong thời gian mang thai, Lạc Vũ Vi vẫn không ngừng ôn thi nghiên cứu sinh, đến lúc sinh con rồi ở cữ, cũng không ngồi yên một chỗ. Sau khi dưỡng sức xong, cô đi thi và đã đỗ.
Diệp Phồn hỏi tiếp: “Đại ca bọn mình lâu vậy không quay về, bên Lục gia không có gì bất thường sao?”
Tiểu Ngũ khựng lại một chút, nụ cười không chạm đến đáy mắt, giọng mang theo vài phần mỉa mai: “Có thì vẫn có, nhưng mà chú Ba Lục còn ở đó, họ cũng không dám làm gì quá đáng.”