Mục lục
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoé mắt Cố Vân Tịch ửng đỏ, nước mắt dường như đã làm mờ tầm nhìn, nhưng chúng vẫn không rơi xuống. Cô cố gắng nuốt ngược dòng lệ, cúi đầu, cụp mi mắt, không nói một lời.

Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, tim như bị bóp nghẹt, đau xót đến tột cùng!

Anh từng điều tra quá khứ thời thơ ấu của Cố Vân Tịch, tất cả những gì có thể tìm được, đa phần chỉ là vài đoạn tin tức giải trí ngắn ngủi, hoặc chính cô từng nói ra vài chuyện trong quá khứ. Anh biết rõ, đó chỉ là một phần cực kỳ nhỏ, cực kỳ mơ hồ.

Khi còn nhỏ, vào lúc yếu đuối nhất, cô hẳn là đã từng rất khát khao có người bảo vệ, phải không?

Là bọn họ – những người lớn bất lực ấy – đã không thể bảo vệ cô chu toàn.

“Vân Tịch…”

Cố Vân Tịch không trả lời, im lặng suốt cả quãng đường theo Gia Cát Nguyệt Hoa vào bên trong tòa thành trang viên.

Trải qua một chặng đường dài, tâm trạng cô cũng dần ổn định lại. Thật ra, nội tâm cô từ lâu đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có Lục Hạo Đình yêu thương che chở từng ly từng tí, cô không còn là cô gái yếu ớt năm nào nữa rồi.

Chỉ là khoảnh khắc đột ngột gặp lại người thân, ký ức trỗi dậy, khiến lòng vẫn không kìm được mà chùng xuống.

Gia Cát Nguyệt Hoa là người xuống xe trước, đứng bên cạnh đợi cô. Cố Vân Tịch ngồi trong xe thêm một lát, điều chỉnh lại cảm xúc, rồi mới bước xuống.

Anh nhìn cô, nắm tay cô một cách tự nhiên, dẫn vào phòng khách.

Cô không từ chối.

Vào đến phòng, Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang thao tác trước một loạt thiết bị máy móc. Khi thấy anh quay lại, người kia liền bước đến.

Gia Cát Nguyệt Hoa quay sang Cố Vân Tịch nói: “Vân Tịch, anh nghĩ… em chắc cũng đoán ra anh là ai rồi đúng không? Chuyện trong nhà, lát nữa anh sẽ kể rõ cho em. Nhưng giờ, để anh giới thiệu một người. Em xem thử… có nhận ra không?”

Cố Vân Tịch cụp mắt, nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô đột nhiên sững lại khi bắt gặp gương mặt kia.

“Đường… Đường Dục?!”

Chuyện hôm nay diễn ra quá nhiều, liên tiếp bất ngờ. Từ việc người anh trai trong ký ức kiếp trước đột ngột xuất hiện, nói rằng là anh ruột của cô, bây giờ lại có một người có khí chất gây chấn động mạnh lại đột ngột xuất hiện trước mặt.

Người đàn ông đứng trước cô khoảng ba mươi mấy tuổi, vóc dáng cao ráo, khí thế trầm ổn, mang theo phong thái của một người anh hàng xóm dịu dàng nhưng vững vàng.

Trên gương mặt ấy là một nụ cười nhàn nhạt, ấm áp, thoải mái, dễ gần.

Giống hệt với người tên Đường Dục trong những bức ảnh cô từng thấy!

Chỉ là, so với ảnh thì người thật chững chạc và già dặn hơn nhiều.

Cố Vân Tịch như hóa đá!

Đường Dục nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, mỉm cười nhẹ: “Anh… là anh rể họ của em.”

Cố Vân Tịch: “…”

Lần này, đầu óc cô thực sự tê liệt!

Một lúc lâu sau, cô ngơ ngác nhìn sang Gia Cát Nguyệt Hoa, rồi lại nhìn Đường Dục: “Anh… anh kết hôn rồi?”

Đường Dục: “…”

Câu này… nên trả lời sao đây?

“Chưa.”

Cố Vân Tịch: “…”

Gia Cát Nguyệt Hoa bật cười: “Bạn gái của cậu ấy là chị họ ruột của em, con gái của cậu ruột em.”

Cố Vân Tịch: “…”

Không thể nào?

Lại trùng hợp đến vậy?

Cuối cùng tất cả đều là… người một nhà?

Anh rể họ!!

Cố Vân Tịch nhìn Đường Dục, vẫn chưa kịp định thần.

Gia Cát Nguyệt Hoa mỉm cười, kéo cô ngồi xuống sofa bên cạnh. Đường Dục cũng ngồi cạnh đó. Gia Cát Nguyệt Hoa nói: “Anh là trưởng nam của hoàng tộc Gia Cát, tên Gia Cát Nguyệt Hoa. Là anh trai ruột của em, chúng ta cùng mẹ sinh ra. Em còn có một nhị ca nữa, cũng là anh ruột.”

“Nhưng tính theo vai vế trong gia tộc, em là thứ chín, tiểu công chúa út dòng chính. Anh là trưởng, nhị ca xếp thứ tám. Sau này gặp mặt, gọi anh ấy là Bát ca.”

Cố Vân Tịch: “…”

Bị dội thêm một cú, đầu óc càng choáng hơn.

“Em… em có tám người anh sao?”

Gia Cát Nguyệt Hoa gật đầu: “Đúng. Tám người anh này là thân thích gần nhất, hoặc là ruột, hoặc là anh họ cùng dòng. Ba của họ là anh em ruột của ba chúng ta. Ngoài ra, bên nhà cậu cũng có một anh họ nữa, bọn anh chơi với nhau rất thân.”

“Chưa hết, trong toàn thể Hoàng tộc Gia Cát, em còn có cả trăm anh họ khác!”

Cố Vân Tịch: “…”

Cả… cả trăm người?!

Cô bất giác nuốt khan. Cảm giác hồi hộp khi tìm được người thân và sự choáng ngợp dồn dập khiến cô hoàn toàn không xử lý nổi.

Thấy cô thế này, Gia Cát Nguyệt Hoa bật cười: “Đừng căng thẳng quá. Đợi em về nhà chính, mọi người chắc chắn sẽ vô cùng chào đón em. Em không biết đâu, cả Hoàng tộc Gia Cát suốt trăm năm nay chưa từng có công chúa nào ra đời, toàn là con trai! Các trưởng bối trong nhà mong ngóng một tiểu công chúa đến bạc cả đầu!”

Cố Vân Tịch: “…”

Mọi thứ… hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của cô!

Trăm năm không có một cô bé nào chào đời?

Trời đất ơi, gene mạnh đến mức nào vậy chứ?

Nếu ở chỗ cô, mấy gia đình trọng nam khinh nữ chắc mừng rỡ phát điên rồi!

Khoan đã…

Hoàng tộc Gia Cát?

“Anh… hoàng tộc… Gia Cát?”

Gia Cát Nguyệt Hoa mỉm cười nói: “Đúng vậy, là Hoàng tộc Gia Cát. Em là công chúa dòng chính của hoàng tộc chúng ta.”

“Bên này bọn anh đã nhận được tín hiệu. Chắc hẳn, hệ thống thần y trên người em cũng đã khởi động rồi đúng không? Em cũng biết, chúng ta đến từ đâu rồi chứ?”

Cố Vân Tịch: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK