Dưới lầu, tiếng la hét vẫn chưa dứt.
Trên lầu, bà cụ nội của Lục gia cũng nghe thấy, bà bước vào phòng Lục Hạo Vũ, vừa mở cửa đã thấy mắt cậu bé đỏ hoe, còn đọng hơi nước.
Bà thở dài, đi đến ôm đứa cháu trai nhỏ nhất vào lòng.
“Bà nội đến khóc cùng cháu đây. Dưới lầu là ba mẹ cháu, cũng là con trai mà bà sinh ra. Họ làm sai, cho dù bà có xót xa đến đâu, cũng không thể xuống đó can ngăn.”
“Bởi vì nếu Lục gia không trừng phạt họ, sau này bị người ngoài trừng phạt, thì sẽ không chỉ là bị đánh vài roi nữa đâu. Bà khóc cùng cháu.”
Bà thực sự rất đau lòng.
Dù sao đó cũng là con trai bà, lại là con cả.
Ngày xưa họ từng đặt nhiều kỳ vọng vào đứa con đầu lòng này, đó là đứa con đầu tiên mà, sao có thể không thương?
Chỉ là càng về sau, nó càng khiến họ thất vọng. Năng lực bình thường thì thôi, dù sao gia thế Lục gia cũng đủ để bảo vệ nó suốt đời. Nhưng đáng tiếc, nó lại tâm địa bất chính!
...
Bà cụ Lục biết, lần này cuộc đời của con cả coi như tiêu tan hoàn toàn.
Lục Hạo Vũ nghe bà nội nói vậy thì ngẩn người.
Cậu không ngờ bà nội lại nói những lời như thế, nghĩ một chút thì cảm thấy ấm lòng.
Bà chắc sợ cậu sẽ oán hận, suy nghĩ lệch lạc nên mới nói rõ: tất cả là do ba mẹ phạm sai, chứ không phải do anh cả xử lý họ.
Đó là ba mẹ nuôi nấng cậu, cũng là con trai ruột của bà. Bà và cậu là người thân máu mủ ruột rà, bà cũng đau lòng lắm chứ!
Nhưng nguyên tắc thì không thể thay đổi.
Lục Hạo Vũ dựa vào lòng bà nội, hai bà cháu cứ thế yên lặng lắng nghe tiếng la hét dưới lầu.
Dần dần, âm thanh nhỏ lại, roi của ông nội cũng dừng.
…
Dưới lầu, Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan nằm trên mặt đất, người đầy máu, không còn ra hình người.
Ông cụ Lục nói với người hầu bên cạnh: “Đưa chúng vào phòng giam ở hậu viện, gọi bác sĩ đến chữa trị. Trông kỹ chúng nó, khi chưa có lệnh của tôi, không được phép bước ra khỏi đó nửa bước.”
Đám người hầu không dám trái lệnh, lập tức đưa hai người đi.
Hậu viện Lục gia có một phòng giam riêng. Nói là “phòng giam”, nhưng cũng không đến mức tối tăm tứ bề, trên tường phía sau còn có một cửa sổ nhỏ bằng sắt.
Cửa là cửa sắt, nửa dưới là thép kín, nửa trên là song sắt, giống như phòng giam thật.
Phòng này vốn để trừng phạt những người trong nhà không nghe lời, nhưng bao năm nay chỉ dùng một lần, cũng là khi Lục Thanh Bác nhất quyết ly hôn với vợ cũ. Giờ lại vào đó thêm lần nữa.
Sau khi đưa hai người đi, ông cụ Lục lên lầu đến phòng của Lục Hạo Vũ, mới thấy bà cụ cũng đang ở đó.
Lúc này bà cụ đang nằm trong lòng Lục Hạo Vũ… đã ngủ!
Thấy ông nội đến, Lục Hạo Vũ ngẩng đầu, lại cúi xuống nhìn bà nội trong lòng: “Bà khóc lâu quá nên ngủ thiếp đi rồi!”
Ông cụ Lục đến gần nhìn vợ, lông mi còn ướt, trên mặt có dấu lệ rõ ràng, hiển nhiên là đã khóc.
Đi theo ông bao nhiêu năm, bà quá hiểu tính ông. Lần này con cả phạm vào ranh giới không thể tha thứ, từ nay về sau chắc chắn không còn cơ hội ra ngoài làm việc nữa.
Lại còn bị đánh thành ra thế này, một đứa con trưởng đang yên đang lành cứ thế tiêu tan, sao bà không đau lòng cho được?
Dù gì cũng đã lớn tuổi, buồn bã một lúc là mệt và ngủ luôn.
Thấy bà cụ ngủ trong lòng cháu trai, ông cụ thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Ông bế vợ lên, vỗ nhẹ vai cháu trai: “Tiểu Vũ à, ông nội thương yêu tất cả con cháu như nhau. Anh cả cháu, ông có hơi thiên vị một chút, là vì từ nhỏ nó không có cha mẹ thương yêu. Mẹ nó ghét bỏ nó, ước gì chưa từng sinh ra nó. Ba nó cũng vậy, chán ghét và không ngó ngàng gì.”
“Ông bà thấy thế nên mới quan tâm hơn. Nhưng những đứa khác, ông bà cũng đều thương.”
“Hôm nay là vì ba mẹ cháu phạm tội không thể tha thứ, ông mới phải trừng phạt. Cháu phải tin, nếu là chú hai, chú ba, chú tư hay kể cả đại ca cháu mà làm chuyện đó, ông cũng sẽ trừng phạt như vậy.”
Lục Hạo Vũ cúi đầu: “Ông nội, cháu hiểu!”
Ông cụ Lục thở dài: hai vợ chồng con cả, cả đời không nên thân, từ vợ cũ đến vợ mới, chẳng ai khá hơn ai.
Nhưng sinh ra hai đứa con, thì lại là những đứa trẻ cực kỳ tốt!
Ai…
Ông cụ định bế bà cụ về phòng nghỉ, nhưng Lục Hạo Vũ không cho, bảo để bà ở lại ngủ trong phòng cậu.
...
Khi Cố Vân Tịch biết chuyện, cô rất bất ngờ!
“Ông nội… sẽ xử lý thế nào đây?”
Cô thật sự không ngờ Lục Thanh Bác lại to gan làm ra chuyện như vậy.
Lục gia quản lý cực kỳ nghiêm ngặt. Với những gia tộc hào môn đứng đầu như thế này, muốn kiếm tiền thực ra rất dễ. Nhiều lúc thậm chí không cần vi phạm pháp luật, chỉ cần luồn lách một chút là được.
Không cần tài kinh doanh, chỉ dựa vào thân phận và quan hệ là đủ.
Giống như đầu tư bất động sản, chỉ cần mang thân phận con cháu Lục gia, là có thể nhờ quan hệ lấy được đất với giá rẻ, rồi quay đầu bán lại cho nhà đầu tư khác với giá cao.
Chỉ một vòng luân chuyển như vậy, có khi kiếm được hàng chục triệu.
Con cháu các gia tộc lớn, chắc chắn có người làm như vậy.
Nhưng Lục gia thì không! Ông cụ giáo dục cực kỳ nghiêm, kể cả chi bên cũng bị quản chặt. Nếu không có năng lực kinh doanh thì không được phép tiếp cận mảng đó. Thi thoảng có người kiếm chút tiền nhỏ thì còn được, nhưng những phi vụ lớn như vậy, người của Lục gia không ai dám làm.
Vì nếu bị ông cụ phát hiện, nhất định sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, thậm chí bị đuổi ra khỏi Lục gia.