Gần đây Diêu Văn Tích đúng là bị dồn ép đến phát điên, nhưng cũng không đến mức này chứ?
Trong ấn tượng của Tần Lập Vinh, dù Diêu Văn Tích điên cuồng thật, nhưng dù gì cũng là tiểu thư Diêu gia! Ông ta chưa từng nghĩ rằng một người phụ nữ kiêu ngạo như bà ta lại có ngày biến thành một mụ chanh chua, tay chân hung hãn, đánh người giữa ban ngày thế này!
"Chẳng lẽ giờ vẫn còn đang đánh? Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Không mau can ngăn?"
Người giúp việc mặt mày khổ sở, giọng nói bên kia bị con dâu trưởng Lý gia nghe được. Cô ấy nhếch môi, vuốt nhẹ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay: "Chủ tịch Tần à, không phải không ngăn, mà là không ngăn được!"
"Một bên thì bảo cháu gái Lý gia địa vị thấp hèn, không xứng với con trai bà ta, một bên thì nói con gái mình là báu vật, không cho phép ai bắt nạt, hai bên đánh nhau đến bất phân thắng bại, bọn tôi có can cũng vô dụng!"
Khóe miệng người giúp việc co giật.
Khóe miệng Tần Lập Vinh cũng co giật theo.
Trong điện thoại toàn là tiếng hét chói tai của Diêu Văn Tích, không hề nghe thấy tiếng người kia, Tần Lập Vinh biết ngay là ai đang đánh ai rồi!
Huống hồ, con dâu trưởng Lý gia bên kia còn bình tĩnh rảnh rỗi đứng đây nói chuyện điện thoại, vậy chứng tỏ bị đánh chỉ có thể là… Diêu Văn Tích!
Tần Lập Vinh thật ra không mấy quan tâm việc Diêu Văn Tích có bị thiệt thòi hay không, điều khiến ông để ý hơn là… Diêu Văn Tích dám nói con gái Lý gia không xứng với Tần Mạc?
Rồi ra tay đánh người ta nhập viện?
Tần Lập Vinh cảm thấy đầu mình không đủ dùng nữa rồi!
Tần Mạc yêu đương với tiểu thư Lý gia gia?
Cô gái đó yêu Tần Mạc nên theo đuổi nó sao?
Nhưng tất cả những chuyện đó không phải điểm quan trong… Điểm quan trọng là, người ta là "cục cưng" của Lý gia đấy!
Không xứng với Tần Mạc à?
Cái đầu Diêu Văn Tích chứa gì thế không biết?
Tần Lập Vinh nói: “Mau khuyên nhủ hai vị phu nhân, bảo họ đừng đánh nữa! Đều là phu nhân danh giá, đánh nhau thế này coi sao được? Mau kéo họ ra!”
Nói xong, cạch một tiếng, cúp máy luôn!
Người giúp việc không dám nói thêm lời nào.
Con dâu trưởng Lý gia lại nhếch môi, cười đắc ý!
Bên kia, mẹ của Lý Tâm Đồng hô lớn: “Mang chậu nước lại đây!”
Con dâu trưởng Lý gia quay đầu, ra hiệu bằng ánh mắt cho con dâu thứ.
Mắt con dâu thứ sáng rực, phấn khích lập tức chạy ngay vào bếp.
Để lại con dâu trưởng Lý gia ở lại giữ trật tự, hai người giúp việc khác thì theo con dâu thứ để bảo vệ cô ấy.
Đám người giúp việc bên Tần gia không ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dâu thứ vào bếp, tìm một cái chậu rửa rau cỡ chậu rửa mặt, múc đầy hơn nửa chậu nước…
Cô ấy bưng chậu chuẩn bị đi ra, nhưng mới xoay người thì khựng lại một chút, lại quay về.
Cầm lấy chai xì dầu bên cạnh, rót hết một chai vào chậu, sau đó lại rót thêm một chai giấm, mở hộp gia vị, bốc thêm một nắm muối, nghĩ ngợi, rồi thêm vào một nắm ớt bột!
Trộn đều, con dâu thứ hài lòng vỗ tay, bưng chậu đi ra ngoài.
Đám người giúp việc Tần gia mắt tròn xoe, mặt tái mét vì sợ!
Con dâu thứ vừa bưng chậu vào phòng khách liền hô: “Mẹ, nước tới rồi ạ!”
Vì Diêu Văn Tích không ngừng vùng vẫy, nên hai người giúp việc cứ phải cố sức đè bà ta xuống. Mẹ của Lý Tâm Đồng thì đuổi theo đánh, lúc này Diêu Văn Tích đã bị ép nằm nghiêng dưới đất, tựa lưng vào tường, gần như bị ép chặt ở đó, không thể nhúc nhích.
Mẹ của Lý Tâm Đồng nghe thấy tiếng gọi, bước tới nhận lấy chậu nước từ tay con dâu, quay người một cái, dốc cả chậu đổ thẳng lên đầu Diêu Văn Tích!
“Ào ào ào…”
“Aaaaaa!!!!”
Tiếng hét chói tai xé tan không gian!
Diêu Văn Tích vốn đã bị ép vào góc tường, mẹ của Lý Tâm Đồng vừa rời đi, bà ta mới thở được chút, còn chưa kịp đứng dậy thì một chậu nước lạnh như băng đã hắt thẳng xuống đầu!
Quan trọng hơn, bà ta cảm nhận được những vết thương trên người bắt đầu rát buốt như kim châm!
Đau đến thấu xương!