Chuyện của Đường Dục, Lục Hạo Đình đã sớm nói rõ với ông cụ Đường. Sau khi biết được chân tướng, ông cụ đã luôn mong chờ đến ngày được gặp mặt.
Hai ngày nay, Đường Phong luôn ở bên cạnh Đường Dục, ông cụ cũng không hỏi han gì.
Hơn nữa, hiện tại thân phận của Gia Cát Nguyệt Hoa đã bị lộ, thân phận thật của Cố Vân Tịch cũng được Gia Cát Nguyệt Hoa nói rõ ràng. Với địa vị như ông cụ Đường, tất nhiên những chuyện này ông đều biết rõ.
Vì vậy, ông chỉ yên lặng chờ đợi gặp mặt.
Địa điểm gặp mặt chính là tại biệt thự trong trang viên, nơi này rộng rãi, mọi người đều đang sống tại đây, đã quen sinh hoạt chung nên việc trò chuyện, đi lại cũng thuận tiện.
Lục Hạo Đình đích thân về đón ông cụ và Đường Vệ Quốc.
Thành thật mà nói, lúc này Đường Dục có phần hơi căng thẳng. Anh ngồi trong đại sảnh, thấp thỏm không yên.
Thấy anh như vậy, Cố Vân Tịch bật cười trêu chọc: “Yên tâm đi, ông Đường nhất định sẽ cực kỳ thích anh cho mà xem. Không tin anh cứ hỏi Tiểu Phong, ở Đường gia nó muốn gì được nấy, muốn gì cũng chiều. Cả ông nội lẫn bác Đường đều xem nó như bảo bối!”
“Giờ anh đã về, đãi ngộ chắc chắn sẽ không khác. Anh ưu tú như vậy, ông Đường có khi còn mừng phát khóc ấy chứ! Hơn nữa, ông chỉ có duy nhất một đứa cháu trai là anh thôi, cho dù anh có là tên công tử bột ăn chơi trác táng, ông cũng vẫn thương, huống hồ anh lại quá xuất sắc thế này!”
Đường Dục tất nhiên không căng thẳng vì bản thân không đủ tốt, anh biết Vân Tịch chỉ đang an ủi, nên gật đầu đáp: “Anh biết… chỉ là… có chút xúc động thôi.”
Từ nhỏ đến lớn, ngoài Cố Hy Nhiễm ra thì chỉ có mấy người anh em như Lục Hạo Đình khiến anh cảm nhận được một chút tình thân.
Tình nghĩa giữa họ rất sâu đậm, như người thân ruột thịt. Nhưng suy cho cùng, đó cũng không phải là máu mủ.
Từ nhỏ anh đã không được người nhà yêu thương, trong lòng luôn mang theo một niềm khao khát đặc biệt.
Huống hồ, đây lại là Đường gia!
Là gia đình anh từng ngưỡng mộ!
Giờ đột nhiên biết được người mình ngưỡng mộ lại chính là ông nội và ba ruột… cảm giác đó… khó mà diễn tả bằng lời.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ ngổn ngang, thì bên ngoài, xe của ông cụ đã đến.
Dạo gần đây, nhờ sự chăm sóc điều dưỡng của Cố Vân Tịch, sức khỏe của ông tốt lên trông thấy. Lại thêm Tiểu Phong luôn ở bên làm ông vui, tâm trạng ông cụ cũng tốt hơn nhiều, cả cơ thể cũng phục hồi rõ rệt.
Chân ông giờ đã có thể đứng lên đi lại một đoạn.
Xe vừa dừng lại, ông cụ không chờ người đến mở cửa, lập tức tự mình đẩy cửa xe bước xuống, sốt ruột không thể đợi thêm.
Lục Hạo Đình giật mình, vội chạy đến đỡ ông.
Lưu Tinh Trì cũng xuống xe từ phía ghế lái. Sau lưng, Đường Vệ Quốc vội vàng bước ra, dáng vẻ hết sức nôn nóng.
Diệp Phồn dắt theo Đường Cẩm và Đô Đô cũng đi đến.
Nghe tiếng xe, Đường Dục không nhịn được đứng phắt dậy, nhanh chóng bước ra đón.
Anh mới đi được vài bước, thì phía trước, ông cụ đã được Lục Hạo Đình dìu bước vào nhà.
Vừa thấy Đường Dục, ông cụ lập tức đứng khựng lại.
Đường Dục năm xưa từng rất nổi tiếng tại Đế Đô, cả ông cụ lẫn Đường Vệ Quốc đều cực kỳ yêu quý anh. Thậm chí Đường Vệ Quốc từng muốn nhận anh làm con nuôi, thiện cảm đối với anh không rõ từ đâu mà có, nhưng lại rất sâu đậm.
Bây giờ được gặp lại Đường Dục, dù đã cách bao năm trời, ông cụ vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ông đứng sững đó, nheo mắt nhìn anh thật kỹ: nét mặt, khí chất… không khác gì hình ảnh trong ký ức ông năm nào.
Tám năm đã trôi qua, khi đó Đường Dục mới chỉ hơn hai mươi, vậy mà bây giờ đã có con riêng rồi.
Đôi mắt ông cụ lập tức nhòe đi bởi làn nước mắt.
“Ông nội…”
Đường Dục nhanh chân bước tới, ông cụ không nói không rằng, dang tay ôm chầm lấy anh.
—-----------
Maya: Cảm động rớt nước mắt…