“Sau khi tôi rời đi, bà cho người bôi nhọ danh tiếng tôi, rồi còn bày trò hãm hại. Nếu không có người bảo vệ tôi, tôi đã chẳng sống sót đến hôm nay.”
“Bà chỉ đơn giản là muốn hủy hoại tôi nhưng không làm được, vì bà không đủ bản lĩnh. Thế nên bà lấy tư cách gì để đến đây tỏ ra đáng thương? Đừng nhắc lại cái gọi là ‘ơn nghĩa’ nữa, tôi thấy buồn nôn!”
Nếu là Lạc Vũ Vi của những ngày đầu, có lẽ cô vẫn còn chút cảm kích với Diêu Văn Tích, dù chỉ vì nể mặt Tần Mạc.
Nhưng sau khi rời khỏi Diêu gia, Diêu Văn Tích lại dùng những thủ đoạn hèn hạ nhất để dìm cô xuống đáy. Nếu không có Lưu Tinh Trì ra tay cứu giúp, thì hôm nay cô đã không còn đứng ở đây.
Vì thế, cô không cảm thấy mình còn mắc nợ Diêu Văn Tích điều gì.
Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại. Lưu Tinh Trì vẫy tay gọi xe cho Lạc Vũ Vi, đưa cô rời đi.
Thấy cô sắp đi, Diêu Văn Tích cuống lên: “Lạc Vũ Vi! Cô thực sự nhẫn tâm như vậy sao? Cô trước đây đâu phải người như thế! Chỉ vì gả được vào nhà giàu là có thể quay lưng thế này à? Dù sao tôi cũng là mẹ nuôi của cô, tôi…”
“Tần phu nhân.” Lưu Tinh Trì cắt ngang, chắn trước mặt bà ta: “Thật ra tôi cũng khá tò mò. Trước đây Tần phu nhân không phải như bây giờ. Khi đó bà luôn ở vị trí cao nhất, là phu nhân của Tần gia, là tiểu thư Diêu gia, là nữ danh nhân số một ở Giang Châu. Tần gia từng gần như thống trị cả Giang Châu.”
“Bà luôn là một nữ cường nhân, điều hành công ty cực kỳ xuất sắc, chưa từng để ai vào mắt. Nhưng bây giờ thì sao? Tần phu nhân hiện tại là ai? Là người ngày ngày đi bám riết lấy một đứa con gái mà chính bà từng đuổi khỏi nhà, nài nỉ nó giúp bà kết nối quan hệ, mở đường làm ăn?”
“Tần gia đường đường là gia tộc của chủ tịch tỉnh Giang Nam, mà lại không giải quyết nổi mấy vấn đề nhỏ thế này sao? Đến mức bà phải vứt hết mặt mũi, thể diện, đi cầu xin người khác như vậy?”
Diêu Văn Tích cứng đờ tại chỗ!
Bà ta nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lưu Tinh Trì, nhất thời không biết phải nói gì để phản bác. Dưới ánh nắng gay gắt, bà ta đứng đó mà cả người lại thấy lạnh buốt, trong khi khuôn mặt thì đỏ bừng vì xấu hổ.
Lưu Tinh Trì tiễn Lạc Vũ Vi lên xe rồi cũng rời đi.
…
Trên con phố đông người qua lại, Diêu Văn Tích vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Vì cuộc cãi vã lúc nãy, có không ít người vây lại xem, giờ đây còn chỉ trỏ bàn tán xôn xao…
Đúng lúc ấy, bà ta nhìn thấy một người quen xuất hiện trong tầm mắt, Lý Tâm Đồng!
Lý Tâm Đồng hôm nay không có tiết học, đang trên đường đến nhà hàng dùng bữa. Cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo dài, gương mặt tươi tắn, toát lên vẻ hồn nhiên đậm chất sinh viên.
Bộ váy, chiếc túi cô đeo, Diêu Văn Tích chỉ liếc mắt là nhận ra, chính là những món đồ Tần Mạc từng dẫn cô ta đi mua lần trước tại trung tâm thương mại.
Trên cổ tay Lý Tâm Đồng còn đeo một chiếc vòng tay cao cấp đặt làm riêng, giá vài chục ngàn tệ!
Cơn tức giận không nơi phát tiết trong lòng Diêu Văn Tích lập tức tìm được chỗ trút. Bà ta gọi điện thoại cho người dưới quyền, giọng điệu lạnh lùng dứt khoát.
Gọi xong, bà ta bước nhanh đến, chặn đường Lý Tâm Đồng trước cửa nhà hàng.
Lý Tâm Đồng thoáng sửng sốt, vừa nhìn thấy Diêu Văn Tích liền bất ngờ!
Đôi mắt Diêu Văn Tích đỏ bừng vì giận, ánh nhìn đầy thù hằn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tâm Đồng.
Bà ta đã cố gắng đến thế để vực dậy Tần gia, bỏ ra biết bao tâm huyết để con trai mình có chỗ đứng vững chắc. Vì điều đó, bà ta đã không tiếc hy sinh danh tiếng, thể diện.
Thế mà con trai bà lại bị con hồ ly tinh này mê hoặc đến mức mất hết chí tiến thủ! Giờ nó chẳng màng sự nghiệp, chẳng thiết tranh đấu. Cậu con trai năm xưa, dù đang bệnh nặng, cũng vẫn cố gắng đè đầu được Tần Hiên. Vậy mà nay, khi đã khỏe mạnh, lại chẳng còn thiết tha gì nữa!