Lục Hạo Vũ ghì chặt lấy Thẩm Hương Lan, quát to: “Người đâu hết rồi? Không nghe thấy tôi nói à? Mau lên đây đưa người đi!”
Dưới lầu, người giúp việc là bà Trương, ông Trương và cả nhân viên an ninh của Lục gia đều nghe thấy. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dù có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời cậu chủ nhỏ, lục tục bước lên cầu thang.
Tình hình trong Lục gia thì ai cũng rõ, Thẩm Hương Lan chẳng có chút địa vị gì. Ông bà cụ tuy không làm khó bà ta, nhưng vị thiếu phu nhân này, phải nói thật, chẳng ra dáng chủ mẫu của gia đình danh giá chút nào. Không thể trách bà cụ không giao quyền quản gia cho bà ta, bởi vì bà ta căn bản chẳng có năng lực để gánh vác.
Còn Thẩm Thanh Mai thì khỏi nói, trong Lục gia không ai ưa nổi cô ta. Dù là người làm, nhưng sống lâu trong nhà quyền thế như Lục gia, ai cũng có con mắt tinh tường. Nhìn qua là biết ngay cô gái này không phải hạng có thể bước chân vào giới thượng lưu.
Dù Cố Vân Tịch xuất thân không cao, nhưng được ông bà cụ Lục coi trọng, lại là bạn gái chính thức của đại thiếu gia, được tự do ra vào ở lại Lục gia, vậy là đủ để chứng minh vị trí của cô ấy rồi. Trong mắt đám người làm, Cố Vân Tịch chẳng thua kém gì mấy tiểu thư danh giá.
Bây giờ Lục Hạo Vũ ra lệnh đuổi Thẩm Thanh Mai, bọn họ thật sự không dám trái lời cậu chủ nhỏ. Có điều, Thẩm Hương Lan thì…
Mọi người đã lên đến tầng trên, bà Trương khẽ nói: “Cô Thanh Mai, hay là… cô tạm thời về trước đi? Cậu chủ nhỏ với phu nhân đang cãi nhau đó…”
Thật đúng là, mẹ con người ta đang loạn đến mức đó rồi, cô còn không biết điều mà tự động rút lui?
Chẳng lẽ nhất định phải để người ta đuổi đi mới chịu sao?
Thật chẳng có chút khôn ngoan gì cả.
Nhưng lúc này Thẩm Thanh Mai đâu có nghĩ được nhiều đến thế. Giống như Thẩm Hương Lan, cô ta rất sĩ diện, luôn cảm thấy người khác không tôn trọng mình. Giờ phút này, điều cô ta nghĩ đến đầu tiên, cũng là điều duy nhất nghĩ được, chính là không thể để người ta đuổi ra ngoài như vậy, nếu không, cô ta sẽ mất hết thể diện.
Cô ta vừa khóc vừa nói với Thẩm Hương Lan: “Cô… cô ơi, Thanh Mai đã làm sai điều gì? Con… con chỉ muốn báo hiếu với cô mà thôi. Tiểu Vũ, sao em có thể đối xử với chị như vậy? Em đuổi chị đi thế này, sau này chị biết lấy mặt mũi nào gặp ai? Chị để thể diện Thẩm gia ở đâu?”
“Không ai được đuổi nó! Không ai được đuổi nó đi!” Thẩm Hương Lan gào lên.
Lục Hạo Vũ lại kéo mẹ mình ra sau, giận dữ hét: “Đủ rồi! Mẹ đừng la nữa! Một người toàn bụng dạ đen tối như vậy, con không cho mẹ qua lại với cô ta nữa! Mẹ à, nếu mẹ thích đồ hiệu, thích tiêu tiền, thì sau này con kiếm tiền cho mẹ tiêu, được không?”
“Mẹ chờ con thêm hai năm nữa thôi, đợi con trưởng thành rồi, con sẽ mua cho mẹ, mẹ muốn bao nhiêu con cũng mua. Nhưng mẹ đừng nghe lời Thẩm Thanh Mai nữa, mẹ đừng quên, mẹ là người của Lục gia. Cô ta tự nhiên lôi kéo quan hệ với Dương gia, nhỡ chuyện đó có liên quan đến mẹ, ảnh hưởng đến Lục gia, thì ai cũng không cứu được mẹ đâu!”
Thẩm Hương Lan khựng người lại!
Lục Hạo Vũ gào lên: “Con cảnh cáo mẹ! Nếu hôm nay mẹ còn cản con, thì sau này đừng nhận con làm con trai nữa!”
Một câu này khiến não bộ của Thẩm Hương Lan hoàn toàn trống rỗng!
“Còn không đưa đi!” Lục Hạo Vũ lại hét với đám người giúp việc.
Đám người giúp việc giật mình, đây là lần đầu tiên họ thấy cậu chủ nhỏ của Lục gia nổi giận đến mức này, đành phải tuân lệnh.
“Không! Cô ơi, cô phải cứu con! Cô là chủ mẫu Lục gia, tại sao cô không có tiếng nói gì cả? Con chẳng làm gì, chỉ đến thăm cô cũng không được sao? Tại sao Cố Vân Tịch thì được ra vào tự do? Cô ơi…”
“Thả ra! Mấy người thả nó ra cho tôi!”
Thẩm Hương Lan như bị kích động, xông tới định kéo Thẩm Thanh Mai lại.
“Quậy đủ chưa?”
Một tiếng quát đầy khí thế vang lên, lập tức khiến cả hành lang im bặt.
Ông cụ Lục đứng ở khúc cua cầu thang, lạnh lùng nhìn sang bên này. Cả đời ông cụ luôn có uy nghiêm,tuy nay đã già nhưng khí thế lại càng đáng sợ. Chỉ cần ông đứng đó, tất cả đều run rẩy.
Ông nheo mắt, nhìn về phía bà Trương, ông Trương và mấy nhân viên an ninh, giọng đầy nguy hiểm: “Còn đứng đó làm gì? Không nghe thấy cậu chủ nhỏ nói gì sao?”
Mọi người khựng lại một giây, lập tức hiểu ra, liền kéo Thẩm Thanh Mai đi, đuổi thẳng ra khỏi cổng lớn Lục gia.
Thẩm Hương Lan đứng sững tại chỗ, lần này, bà ta không phản kháng nữa. Bởi vì bà biết, mình không thể phản kháng nổi!
Dưới lầu, bà cụ Lục cũng vừa từ vườn sau trở về, đứng đó nhìn, tận mắt chứng kiến Thẩm Thanh Mai bị đuổi đi, bà không nói gì.
Trên hành lang, ông cụ chống gậy, từng bước từng bước đi tới bên cạnh Lục Hạo Vũ và Thẩm Hương Lan. Thẩm Hương Lan ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch vì sợ. Ông cụ lúc này mặt không biểu cảm, càng khiến người ta run sợ.
Nhưng ông cụ lại chỉ đi đến bên Lục Hạo Vũ, giơ tay xoa đầu cậu, ánh mắt đầy từ ái: “Ngoan lắm, vất vả cho cháu rồi, mặt còn sưng kia, đi tìm chị dâu bôi thuốc đi!”
“Vân Tịch!” Ông cụ quay đầu gọi về phía phòng Lục Hạo Đình.
Cố Vân Tịch và Đường Phong mở cửa bước ra.
Ông cụ vẫn đặt tay trên đầu Lục Hạo Vũ, nói với Cố Vân Tịch: “Mặt Tiểu Vũ bị thương rồi, cháu giúp nó bôi thuốc đi.”
Cố Vân Tịch: “Vâng…”
Ông cụ cúi xuống nhìn Lục Hạo Vũ một cái, dịu dàng nói: “Đi đi!”